*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bữa tối Diệp Tư ăn quá nhiều, lúc rời khỏi nhà ăn thì cảm giác như đang bưng cái bụng mà đi, nếu không bưng thì kiểu gì bụng cũng trễ xuống mất.
"Hai đứa chúng mày có bệnh hả." Diệp Tư bực bội, "Đông thì nhét cho cái đùi gà, tây thì dúi cho cái bánh tart trứng, định nhồi chết tao à?"
"Tự mày nhồi nhét như heo, cái gì cũng ăn, còn quay ra trách ngược bọn tao à." Tống Nghĩa khinh khỉnh nói, "Tao còn chưa ăn no đây này."
"Tao cũng chưa ăn no." Ngô Hưng lại trở về trạng thái ngái ngủ, "Mà tao không ăn no thì sẽ rất buồn ngủ, lát nữa đến buổi tự học tối kiểu gì tao cũng ngủ gật, mong là Hồ Tú Kiệt đừng tới bắt tao."
Trường Trung học Anh Hoa có giờ cơm tối từ năm giờ đến sáu giờ, ba người ăn ở căng tin đến tận năm giờ năm mươi. Diệp Tư ăn no quá nên đi chậm chạp, lúc lắc mình tới cửa lớp thì vừa đúng lúc chuông reo.
Cậu chống tay lên hai cái bàn cạnh cửa sau, nhảy vào chỗ ngồi, Hà Tu còn chưa quay lại.
Giáo viên chủ nhiệm Lão Tần đứng trên bục, vẻ mặt nghiêm nghị: "Hôm nay là tiết tự học buổi tối của thầy. Đề thi đã phát xuống rồi, tối nay mọi người cứ xem qua, có vấn đề gì thì có thể lên hỏi, nhưng không được nói chuyện."
Tiếng lật giấy sột soạt vang khắp nơi. Diệp Tư quay đầu lại, phát hiện Tống Nghĩa đang ôm tập đề đầu tiên, mặt đầy khó tin. Ba dấu gạch chéo đỏ chót xuyên cả mặt sau tờ giấy. Diệp Tư cố nhịn cười, úp mặt xuống bàn.
Lão Tần nói tiếp: "Kết quả bài kiểm tra khởi động đã công bố. Tuy vẫn chưa phân lớp, nhưng năm lớp 12 của các em đã chính thức bắt đầu rồi, mọi người phải tập trung tinh thần lại. Về kỷ luật tự học thì thầy không nói nhiều, chỉ một điểm thôi: tại sao luôn có bạn nhất định phải đợi chuông reo mới chậm chạp quay về lớp? Ở ngoài thêm mười giây có thể nếm được vị ngọt của tự do sao?"
Dưới lớp cười ầm ầm. Diệp Tư không cười, cậu nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh, định nhắn hỏi Hà Tu xem đi đâu rồi, chợt phát hiện cậu không có kết bạn với hắn.
Cậu mò mẫm trong nhóm lớp một hồi mới tìm được số của Hà Tu, biệt danh để nguyên tên thật. Hà Tu trong nhóm lớp chưa bao giờ nói chuyện, đến mức đây là lần đầu Diệp Tư thấy ảnh đại diện của hắn.
Đó là một nhân vật theo phong cách hoạt hình Âu Mỹ, mặc áo quần màu kaki, đi đôi giày Martin, lưng đeo cung dài, bên hông buộc cái giỏ da nhỏ, trong đó cắm vài mũi tên.
Nhìn cũng khá anh tuấn, nhưng ngoài điểm đó thì chẳng giống Hà Tu ngoài đời chút nào.
Diệp Tư bắt đầu nghi ngờ có phải người này thật sự là Hà Tu không, thử gửi lời mời kết bạn, để lại lời nhắn: "Bạn cùng bàn cậu đây."
[Bạn đã là bạn bè với Hà Tu! Bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện!]
Kết bạn rồi.
Diệp Tư liếc Lão Tần trên bục đang nhấn mạnh kỷ luật, nhanh chóng cúi đầu gõ một dòng chữ.
"Cậu đâu rồi?"
Hà Tu trả lời: "Vừa tới."
Tới rồi?
Diệp Tư hạ điện thoại xuống, bỗng cảm thấy ngoài cửa sau hé mở có thoảng qua mùi đào nhè nhẹ. Cậu nghiêng đầu, thấy bên khung cửa có một vạt áo sơ mi trắng bị gió thổi bay.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cậu lại không phải "học thần đường đường lại trốn ngoài cửa", mà là "tên này vậy mà dám lén ăn kẹo sau lưng mình."
Thật quá đáng, không hề tôn trọng chút tình bạn cùng bàn nào cả.
Lão Tần giảng kỷ luật đầy cảm xúc, nhặt viên phấn viết bốn chữ "Lớp 12 bắt đầu" lên bảng. Trong lúc ông quay lưng viết, Hà Tu lặng lẽ từ ngoài cửa sau ngồi phịch xuống ghế, rồi thu chân vào dưới bàn, động tác vô cùng liền mạch.
Nhưng gió thổi làm cửa kêu "kẽo kẹt" một tiếng. Lão Tần quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Hà Tu.
Diệp Tư không hiểu sao lại có chút căng thẳng, bình thường cậu đi muộn bốn mươi phút mà cũng chẳng hồi hộp thế này.
Lão Tần cau mày: "Em vẫn luôn ở trong lớp à?"
Hà Tu thản nhiên đáp: "Đương nhiên rồi thầy."
Cái vẻ mặt đường đường chính chính đó, như thể từ thuở hồng hoang đã ngồi đây, động đất, lũ bùn, núi lửa phun trào hay tận thế cũng chưa từng rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!