616 điểm, nói thật thì còn thấp hơn chút so với con số ước lượng của chính Diệp Tư.
Những bài tự luận lớn, sau khi viết đáp án cuối cùng, cậu còn cố gắng chép thêm mấy công thức do bản thân bịa ra ở bên cạnh, viết rồi lại gạch, ra vẻ như tính toán rất cẩn thận. Nhưng nhìn vào kết quả thì có vẻ mấy thứ cậu "vẽ vời" đó chả giống đáp án đúng chút nào.
"Diệp Tư! Cậu nói gì đi chứ!" Ngô Hưng còn kích động hơn cả Tống Nghĩa, như muốn bóp nốt hơi thở cuối cùng ra khỏi cổ cậu, "Mấy điểm này ở đâu ra! Nói mau, ở đâu ra!!"
Diệp Tư cảm thấy mình như một người phụ nữ ngoại tình, đang bị ông chồng nổi giận điên cuồng tra hỏi "Đứa con này ở đâu ra! Nói mau! Ở đâu ra!!"
Cậu vùng ra khỏi ma trảo, "Thi mà ra, còn ở đâu nữa?"
Trong đám đông bỗng nhiên yên lặng, Trương Sơn Cái mơ màng lẩm bẩm: "Ngay cả Diệp Tư cũng trên sáu trăm rồi..."
"Còn tôi vẫn lảng vảng ở năm trăm mấy." Ủy viên thể dục tiếp lời.
"Đầu óc tôi chắc toàn phế liệu hả?" Tiểu Béo nói.
Tống Nghĩa không nhịn được lại lắm mồm: "Tôi thấy vẫn là mỡ nhiều hơn."
Tiểu Béo chửi một câu, định phản bác, nhưng phát hiện Diệp Tư căn bản không nhìn cậu ta, ánh mắt lướt qua hết những gương mặt kinh ngạc, dừng ở góc trái phía trên bảng xếp hạng toàn khối.
Thứ nhất khối tự nhiên: Hà Tu. Văn 137, Toán 150, Anh 146, Tổ hợp Lý
-Hóa
-Sinh 298, tổng điểm 731.
Học sinh vừa xong lớp 11 liền trực tiếp làm đề thi đại học vốn đã khó, lại là lần đầu tiếp xúc đề tổ hợp ba môn lý
-hóa
-sinh, nhiều người thi lý tổ hợp đều rối loạn. Người đứng nhì khối tự nhiên chỉ được 658 điểm, bị Hà Tu bỏ xa tới 73 điểm chí mạng.
"Đồ ngốc." Diệp Tư thử gọi hệ thống trong đầu.
Qua hai giây sau giọng nói kia mới vang lên: "Có chuyện gì thế?"
"Tại sao nhiều thứ lại khác đi rồi?" Diệp Tư hỏi.
Hệ thống "Sa điêu" thản nhiên đáp: "Trò chơi nghịch chuyển thời gian sẽ lôi kéo vận mệnh của rất nhiều người, chuyện gì xảy ra cũng là bình thường. Đó là hiệu ứng cánh bướm."
Diệp Tư im lặng. Cậu rõ ràng nhớ đời trước Hà Tu trong kỳ thi khởi động bị trừ bốn năm chục điểm. Nhưng sau khi trọng sinh, Hà Tu lại duy trì phong độ siêu cao như trước, thậm chí còn đáng sợ hơn.
"Nếu cậu nói về thành tích của Hà Tu..." hệ thống ngáp một cái, "thì tôi có thể giải thích. Đời trước, Hà Tu môn Văn chỉ hơn 80, vì cậu ta không viết văn."
Diệp Tư ngơ ngác: "Tại sao không viết?"
Đề văn là 'Hối hận', Diệp Tư thì chủ yếu hối hận chuyện hồi tiểu học đánh nhau còn nương tay để đối phương đi mách cô giáo, nhưng nhìn điểm Văn cũng thấy phần văn của bản thân chắc chẳng cao.
Hệ thống nhàn nhạt nói: "Cũng không hẳn là hoàn toàn không viết, cậu ta có viết một câu."
"Câu gì?"
"Chưa từng hối hận."
Một luồng rùng mình khó hiểu dâng lên, Diệp Tư còn chưa kịp hỏi tiếp, thì mùi hương đào nhàn nhạt đã từ phía sau áp sát, một người đứng ngay cạnh cậu.
Hà Tu một tay đút túi quần, áo đồng phục che kín cổ tay, tư thế tùy ý lười nhác, nhíu mày nhìn chằm chằm bảng xếp hạng.
Diệp Tư theo tầm mắt ấy nhìn sang, phát hiện hắn đang xem điểm của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!