Câu "sau này mỗi năm" có lẽ là câu nói bốc đồng nhất mà từ khi trọng sinh đến nay Diệp Tư từng nói ra. Lý trí hoàn toàn bị cảm xúc dâng trào nuốt chửng, nói xong liền thấy trống rỗng mất mát.
Cậu vốn là người không có "sau này". Lời hứa chỉ thuận miệng, đến lúc thật sự chết bất ngờ cũng chẳng thấy gì, nhưng lại cảm thấy có lỗi với Hà Tu.
Hà Tu là người rất nghiêm túc, đã nói thì sẽ làm, đồng thời cũng yêu cầu người hứa với mình phải giữ lời – tính cách này Diệp Tư đã đoán ra được.
Diệp Tư khẽ thở dài, cùng Hà Tu đi mua kem, đi thật lâu mới gỡ được chút tâm trạng nặng nề.
Một giọt mát lạnh rơi xuống mu bàn tay, cậu vô thức lau, dính dính, rồi lại thêm một cục nhỏ nữa.
Cây kem mang theo suốt đường hầu như chưa ăn nay đã tan chảy.
"Haiz." Diệp Tư bất đắc dĩ bước nhanh đến thùng rác, định hắt hết phần chảy ra, nhưng cổ tay vừa lật, viên kem tròn tuột xuống hết, chỉ còn chiếc ốc quế nhẹ tênh trong tay.
Diệp Tư kinh ngạc há miệng thành chữ O.
"Mua cây khác đi." Hà Tu bước tới, "Vừa nãy cậu nghĩ gì thế?"
Diệp Tư lắc đầu: "Thôi, lát nữa xếp hàng cầm kem cũng bất tiện."
Trò tiếp theo là "Thám hiểm rừng nước". Nhìn hàng người dài dằng dặc, Diệp Tư lại thở dài: "Cho tôi cắn một miếng của cậu nhé."
Hà Tu sững lại, cúi nhìn cây kem của bản thân đã bị l**m gần hết: "Hay là cậu vẫn nên..."
Chưa nói hết câu, Diệp Tư đã nắm cổ tay hắn giật lấy que kem "gặm" một miếng lớn.
Cây kem nhỏ lập tức mất hơn nửa, Diệp Tư nuốt chỗ kem lạnh buốt, "Đã quá."
Những lời vốn định nói như bị ép ra khỏi đầu, Hà Tu ngẩn ngơ nhìn chỗ kem chỉ còn một miếng, một chữ cũng không thốt nổi.
Trò thám hiểm rừng nước thực ra giống trò trượt thác kết hợp chèo xuồng, không k*ch th*ch bằng tàu lượn nhưng dễ chịu hơn. Nhất là sau khi mồ hôi đầm đìa xếp hàng nửa tiếng, lao xuống nước rồi trôi theo dòng nước mát lạnh quanh co, như bước vào thế giới khác, toàn thân ướt sũng sảng khoái vô cùng.
Diệp Tư nhìn rừng cây hai bên, huýt sáo mấy tiếng, lại kéo áo lên một chút: "Trời ơi, ướt hết rồi."
"Ai bảo mày không mặc áo mưa." Tống Nghĩa trốn trong tấm áo mưa, lườm: "Sông sâu thế này còn có máng trượt, không mặc áo mưa còn bày đặt."
Diệp Tư nhướn mày, thò đầu nhìn cái dòng nước nhảy xuống chỉ ngập tới đùi kia gật gù: "Sâu ghê."
Hứa Thiện Nguyệt bật cười: "Tống Nghĩa, cậu sợ nước chứ gì, đừng giả vờ, ai cũng nhìn ra rồi."
Tống Nghĩa đỏ mặt: "Ai nói, tôi chỉ có ý thức an toàn thôi!"
Giản Minh Trạch và Thẩm Phi đi vòng quay mặt trời, sáu người còn lại vừa đủ một thuyền. Cả bọn cười đùa ầm ĩ, Hà Tu ít nói, chỉ mỉm cười nhìn mọi người, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Diệp Tư.
Chỉ Diệp Tư không mặc áo mưa, toàn thân ướt đẫm, đang túm vạt áo vắt nước như vắt khăn.
Áo kéo lên, eo bụng lộ ra. Hà Tu không phải lần đầu nhìn, nhưng lần nào cũng thấy ngượng, vô thức quay đi, lại bắt gặp Hứa Thiện Nguyệt cũng lúng túng quay mặt.
"Khỉ thật." Tống Nghĩa thấy Hứa Thiện Nguyệt nhìn Diệp Tư đang lộ dáng, lập tức hất áo mưa, nước bắn vào áo làm ướt một mảng lớn, nhân tiện kéo áo lên khoe cơ.
"Nóng quá." Tống Nghĩa cố gồng cho cơ bắp nổi rõ, "Nóng thật đó."
Hứa Thiện Nguyệt đỏ mặt quay đi, lát sau lại vừa cười vừa mắng: "Đồ dở hơi."
Hà Tu không tiện nhìn Diệp Tư, bèn ngó Tống Nghĩa để phân tán sự chú ý.
Thực ra vóc dáng Tống Nghĩa đàn ông hơn, tay và lưng tập luyện rất săn chắc, dù chỉ là thiếu niên nhưng cơ bắp cánh tay rõ rệt hơn nhiều người trưởng thành, bụng sáu múi. Vì thế tuy Diệp Tư thường chê Tống Nghĩa đánh nhau vụng, nhưng vẫn thích kéo cậu ta đi cho "có thế".
Nhìn thân hình ấy, Hà Tu ngoài chữ khâm phục ra chẳng có ý nghĩ gì khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!