Chương 48: Chúc mừng sinh nhật, bạn cùng bàn, chúc mừng trưởng thành

Bình thường, Diệp Tư luyện đề Ngữ văn ít nhất, hoàn toàn dựa vào việc theo kịp thầy Tần trên lớp. Nhưng lần thi này cậu cảm thấy cũng khá ổn. Cậu làm bài theo nhịp của mình từng câu, cuối cùng viết xong bài luận còn dư mười lăm phút để kiểm tra lại.

Đề luận lần này là "Được và Mất", cả dẫn chứng thời sự lẫn kinh điển cậu đều đã chuẩn bị, cảm thấy làm rất tốt.

Đây cũng là lần đầu Diệp Tư thi ở phòng số một. Hà Tu ngồi bàn đầu sát tường. Khi vừa phát đề cậu còn liếc nhìn Hà Tu một cái, sau đó mải làm bài nên không ngẩng đầu nữa. Mãi cho đến khi viết xong bài luận, cậu nhìn về phía trước bên phải, phát hiện Hà Tu đã làm xong và nằm ngủ gục trên bàn.

Thi xong, bốn người cùng ngồi ăn trưa ở căng

-tin, tình cờ gặp Thẩm Phi và Hứa Thiện Nguyệt đang tìm chỗ, nên Diệp Tư gọi hai cô nàng cùng ngồi.

Thẩm Phi cười tự nhiên ngồi đối diện Diệp Tư, còn Hứa Thiện Nguyệt ngồi cạnh cô, sát bên Tống Nghĩa.

Tống Nghĩa vốn đang làm động tác bắt chước gà gáy, thấy vậy liền co người lại, lưng thẳng đơ, chỉ máy móc ăn cơm.

Diệp Tư cúi đầu nhịn cười, vừa ăn vừa nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn Hà Tu.

Từ sau khi ra khỏi phòng thi, Hà Tu trông uể oải, thần sắc có chút mệt mỏi, suốt đường đi ít nói hẳn.

"Sao thế?" Diệp Tư chạm khuỷu tay vào cánh tay hắn, "Vẫn buồn ngủ à?"

Hà Tu khẽ ừ: "Ngủ xong càng buồn ngủ, thà không ngủ."

"Ngủ xong còn buồn ngủ hơn?" Tống Nghĩa ngơ ngác, "Cậu ngủ trong giờ thi à?"

Hà Tu thở dài, có chút chán nản: "Bài hiểu xã hội – khoa học dài quá, tôi mới làm được một nửa thì..."

Mọi người trên bàn đều dừng đũa, tròn xoe mắt nhìn hắn. Diệp Tư cũng sững người, đặt miếng bánh trứng vừa cắn xuống khay: "Đừng nói với tôi là cậu chỉ làm được nửa bài đọc hiểu rồi... ngủ một mạch tới lúc nộp bài nhé?"

"Không làm xong bài đọc hiểu." Hà Tu liếc cậu, thở dài, "Đã nói rồi mà, đọc đến nửa chừng thì..."

"Học Thần nộp bài trắng môn Ngữ văn?!" Thẩm Phi kinh hãi, "Một câu cũng không viết tiếp?"

Hà Tu cúi đầu uống ngụm chè đậu xanh, im lặng.

"Giám thị sao không gọi cậu dậy?" Diệp Tư vẫn không hiểu nổi.

Hà Tu càng ủ rũ: "Thầy bảo nửa đầu buổi ngồi ở cuối phòng, sau mới lên bục giảng thì tưởng tôi làm xong rồi."

Tống Nghĩa ngẩn người hồi lâu rồi mới nói: "Tôi thật sự không biết nên diễn tả tâm trạng bây giờ thế nào."

"Cho tôi góp một lời." Ngô Hưng chép miệng, "Vậy giờ điểm tối đa của cậu chỉ còn... sáu trăm?"

Hà Tu ừ một tiếng, gắp miếng cơm rồi nói: "Cố gắng được sáu trăm là vào top 150, nếu không sẽ kéo điểm trung bình lớp xuống nhiều quá."

"Cố gắng sáu trăm..." Tống Nghĩa nhíu mày, "Sao tôi nghe từng chữ đều thấy như bị sỉ nhục vậy."

Câu chuyện chuyển sang đề tài khác, mọi người lại cúi đầu ăn. Diệp Tư nhìn gáy Hà Tu hai lần, chợt thấy buồn cười.

Học thần Hà Tu lần đầu rớt khỏi "thần đàn", nguyên nhân chỉ vì thức đêm trước kỳ thi để cày game.

(Chỉ để cho bạn cùng bàn nhìn một lần cái "trái tim nhỏ" mà hắn cày ra, hết.)

Khóe miệng Diệp Tư không kìm được hơi cong lên.

Những ngày thi trôi nhanh hơn học bình thường, hai ngày bốn môn, chớp mắt đã xong.

Thi xong môn cuối là tổ hợp khoa học tự nhiên, Diệp Tư cảm thấy đầu óc như gỗ mục. Mệt mỏi rã rời. Mang tâm thế thi cử giống như chia làm hai nhân cách: một bên bản năng điền đáp án cực nhanh, một bên liên tục tự hỏi có chắc không, bài nào làm rồi, bài nào chưa. Ba tiếng trôi qua, người cậu cạn kiệt sức lực.

Vừa nộp bài bước ra cửa phòng thi, Diệp Tư lập tức bám lấy Hà Tu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!