Chương 46: "Hà Tu là người trọng sinh! Có đúng không?"

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Suốt cả quãng đường, Diệp Tư vẫn chưa nguôi được cơn phấn khích. Cậu nghe thấy chính mình líu lo không ngừng mà cũng chẳng rõ đã nói gì. Cậu cảm nhận được Hà Tu hơi gò bó, có lẽ vì ba cậu cũng ngồi trên xe.

Khi xe vào khu vực thành phố H, mưa dường như đã nhỏ đi một chút. Diệp Tư nhìn ra ngoài cửa sổ xe cảm thán: "Mực nước trên sông lại sắp dâng cao rồi."

Hà Tu gật đầu: "Ừ, mỗi lần mưa to xong đều vậy."

"Đợi trời tạnh chúng ta đi đạp xe nhé." Diệp Tư cười híp mắt, "Đợi thi xong giữa kỳ đã."

"Sau mưa, không khí bên bờ sông rất trong lành." Ba Diệp nói từ ghế trước, "Hồi nhỏ mỗi khi mưa xong ba thích ra bờ sông trong làng chơi, đến lúc đó ba cũng đi với hai đứa, ba chúng ta có thể làm một buổi dã ngoại bên sông."

Trong xe im lặng một lúc, Diệp Tư cau mày: "Bình thường ba đâu ở trong thành phố, sao lại đòi tham gia náo nhiệt?"

"Muốn ở bên con nhiều hơn." Ba Diệp đáp, "Lão Mã của các con cũng bảo vậy. Ba tính rồi, tuần sau ba sẽ hủy cả một chuyến công tác."

Diệp Tư há miệng, hồi lâu không thốt nên lời.

Hà Tu nghiêng đầu, phát hiện Diệp Tư mặt không cảm xúc, ngả người trên ghế sau, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ rồi ngáp.

Ba Diệp hào hứng quan sát phản ứng của con trai qua gương chiếu hậu: "Vui không? Ba rất rành khoản dã ngoại đấy, nhất định sẽ phục vụ con thoải mái."

"Con vui lắm." Diệp Tư vô cảm mở miệng, "Ba nhìn xem, mặt con đầy chữ 'vui' đấy."

Ba Diệp đầy mong chờ, xoa tay trên vô lăng rồi tiện tay bật nhạc trong xe. Giọng nam khàn mà phóng khoáng lập tức tràn ngập khoang xe.

Bài "Cuộc Đời Rực Rỡ" vang lên.

Giai điệu quen thuộc vang lên, tâm trạng bực bội trong lòng Diệp Tư dịu lại đôi chút. Cậu vô thức quay đầu nhìn Hà Tu, phát hiện hắn cũng đang nhìn cậu, đôi mắt đen trầm tĩnh như đang cố kìm nén xúc động.

Hai người nhìn chằm chằm nhau, chốc lát sau cùng kéo khóe môi cười. Hà Tu cười lặng một hồi, rồi khẽ thở dài.

"Cảm ơn cậu đã đến đón tôi." Hà Tu nhìn Diệp Tư nói.

Diệp Tư đắc ý vung nắm đấm: "Trong lòng cậu biết mà! Bạn cùng bàn sẽ xuất hiện giữa muôn vàn ánh nhìn, khoác kim giáp thánh y, đạp mây bảy sắc đến đón cậu!"

Hà Tu có chút muốn cười nhưng trong lòng lại thấy cảm động, khẽ gật đầu: "Bởi vì bạn cùng bàn của tôi là một đại anh hùng."

"Đại anh hùng!" Diệp Tư hét lớn một tiếng.

Ba Diệp quay lại liếc hai người, rồi vặn âm lượng nhạc lớn thêm vài nấc.

Lên lầu, Diệp Tư nói mình mắc tiểu, bảo hai người đi chậm rồi tự chạy như bay về phòng, nhanh chóng giấu chiếc đèn vỏ trứng, lại gửi cho ba Diệp một tin nhắn:

[Ba đừng nhắc chuyện quà nhé.]

Tin nhắn ba Diệp trả lời vang lên cùng tiếng mở khóa cửa: [Ra là sinh nhật Hà Tu à?]

Diệp Tư trả lời bằng một chữ [Vâng.] ra vẻ lạnh nhạt, cao quý.

"Cháu giúp chú chuẩn bị lẩu nhé." Hà Tu đổi sang đôi dép bông hình Bulbasaur. Diệp Tư vốn đã vào phòng lại ló đầu nhìn một cái rồi đi ra, từ tủ giày lấy đôi dép Pikachu xỏ vào.

"Không cần đâu, hai đứa cứ vào phòng ngồi đi, lẩu chẳng phải chuẩn bị gì nhiều, ba đến năm phút nữa là ăn được." Ba Diệp vừa nói vừa chợt nhớ ra, "Cháu ăn trứng cuộn chứ?"

Hà Tu ngẩn người hai giây, vội gật đầu: "Dạ ăn ạ."

"Trứng xào ớt, trứng xào cà chua, canh trứng, trứng chiên hương xuân (*), mấy món này đều ăn được chứ?"

Hà Tu mơ hồ gật đầu: "Dạ, đều ăn được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!