Diệp Tư biết có tranh vẽ trên vỏ trứng: khoét một lỗ nhỏ ở đáy quả trứng, đổ lòng đỏ và lòng trắng ra, rửa sạch, còn lại một vỏ trứng giữ nguyên vẹn để vẽ lên.
Thật ra trước đây cậu cũng từng nghĩ đến rồi. Tranh vỏ trứng, tranh cắt giấy, đất sét mềm, thậm chí cả thêu chữ thập cậu đều từng cân nhắc qua. Chỉ là vẫn chưa quyết định chọn loại nào. Vì cậu cảm thấy bức tranh đó rất có ý vị, vẽ trên thứ gì cũng không thể hiện hết được cái cảm giác đó.
Nhưng hôm nay Thực ca đã gợi cho cậu một ý tưởng. Nếu cắt gọn một phần đáy của vỏ trứng đã vẽ xong, đặt nó lên một giá đèn, bên trong lắp một bóng đèn nhỏ. Khi đèn sáng, bầu trời sao mà người nhân vật Hà Tu đang ngẩng đầu nhìn lên cũng sẽ sáng theo. Còn có thể làm cho giá đỡ phía dưới xoay được, như vậy khi Hà Tu rảnh rỗi có thể khẽ xoay vỏ trứng chơi, bầu trời sao và người nhỏ kia sẽ quy tít theo.
Đúng là thiên tài, cậu suýt nữa muốn nâng mặt mình lên mà hôn hai cái.
Về đến nhà, Diệp Tư cởi áo ngoài, chỉ mặc chiếc ba lỗ đen, một chân giẫm lên ghế, tay trái giữ quả trứng, tay phải máy đục mini "vò vò vò" bắt đầu cải tạo trứng.
Một rổ trứng nhanh chóng bị hỏng, cậu vét sạch trứng trong tủ lạnh, bắt đầu vòng hai.
"Ba nói này..." ba Diệp bưng hoa quả đứng ở cửa phòng, vừa mở miệng thì máy đục chạm vào vỏ trứng, lập tức bắn tung tóe mảnh vụn vỏ trắng, lòng đỏ lòng trắng trào ra. Diệp Tư tắt máy, cau mày nhìn cái vỏ nhầy nhụa kia.
Đây đã là lần đục tốt nhất, nhưng vẫn hơi lệch, mép không đều, có một chỗ nứt lên trên, e rằng vẽ xong cũng sẽ nát bét.
Mặt bàn bừa bộn đến không nỡ nhìn, cảnh tượng cực kỳ thê thảm.
Diệp Tư tức đến đau đầu, bóp một cái "rắc", làm nát vỏ, lại cầm quả mới.
"Ba nói này..." ba Diệp hắng giọng, vội vàng nói trước khi Diệp Tư bật cưa: "Con chỉ muốn cắt nguyên một vòng ở đầu to của quả trứng thôi đúng không?"
Diệp Tư quay đầu nhìn ông, cánh tay cầm máy đục giơ lên, lấy vai lau mồ hôi trên trán: "Ba có cách ạ?"
"Ba có thể thử, nhưng không dùng cái máy đục này được, khó điều khiển lắm, phải dùng dao khắc nhỏ."
"Cắt vòng quanh ạ?" Diệp Tư tròn mắt, dùng cạnh bàn tay minh họa trên vỏ trứng, "Cắt thế này sao?"
Ba Diệp gật đầu: "Hồi nhỏ ở đầu xóm có người làm điêu khắc trứng cũng làm vậy."
"Được thôi." Diệp Tư thở dài, "Con biết rồi, để con tự làm, ba không cần phải động tay."
Ba Diệp "ừ" một tiếng, bưng đĩa hoa quả qua, so bên này bên kia, cuối cùng đành đặt lên cửa sổ.
"Con trai à," ba Diệp nhìn sau gáy cậu, "Con có phải..."
Diệp Tư cau mày ngẩng đầu: "Sao ạ?"
"Không có gì." Ba Diệp xoa tay quay người đi, đến cửa lại không nhịn được hỏi: "Vẽ gì thế? Đẹp không? Là... tóc dài hay tóc ngắn?"
Diệp Tư chưa hiểu lắm, một lát sau mới bật màn hình điện thoại: "Tóc ngắn, mặc áo choàng."
"À." Tim ba Diệp khẽ run, chẳng rõ cảm giác gì, lại xoa xoa tay: "Ba biết kiểu đó, gọi là cos... cos gì ấy, cosplay! Đúng rồi!"
Diệp Tư nhăn mặt: "Ba nói linh tinh gì thế, có chuyện gì không?"
"Không, con làm tiếp đi!" Ba Diệp vội nói, quay đi được hai bước lại thấy không yên tâm, liền cởi dép, chân trần lặng lẽ rút ra.
Diệp Tư kẹp điện thoại giữa má và vai nghe cuộc gọi của Hà Tu. Một tay cầm máy đục một tay dao khắc, nhíu mày nghĩ xem thứ nào cắt vỏ trứng sẽ hoàn hảo hơn.
"Tôi vừa xuống xe, đổi thêm chuyến xe buýt nữa là về đến nhà rồi." Bên Hà Tu nghe hơi ồn, "Cậu đang làm gì đấy?"
Diệp Tư nhìn máy đục trong tay đầy nghi hoặc, một lát mới nói: "Học tập."
Giọng Hà Tu nghe như đang cười: "Ừ, tôi chỉ muốn nói, hình như tôi để quên bài tập cuối tuần trong cặp cậu, lát nữa cậu tìm giúp tôi nhé."
"Môn nào?" Diệp Tư kẹp điện thoại khó khăn nhìn sang bên cạnh. Chiếc cặp rơi trên sàn, bên trên dính đầy trứng, cậu hơi ngại mở ra.
"Sáu môn." Hà Tu nói, "Viết xong nhét nhầm cặp, còn cả tài liệu ôn tập giữa kỳ, cậu đừng vứt đi nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!