Chương 44: Doãn Kiến Thụ của lớp 10-2, tạm thời nghỉ học rồi

Bánh kếp đậu xanh thơm lừng, kẹp thêm trứng và quẩy, mới ăn nửa cái mà như được hồi sinh.

Diệp Tư và Hà Tu đứng cạnh nhau dưới chân tường, chẳng nói lời nào, mỗi người đều tập trung ăn. Ăn xong, Diệp Tư lôi từ túi ra một nắm khăn giấy, lục lọi một chút, rút ra tờ có hình tai nhỏ để lau miệng, rồi thở phào đầy mãn nguyện.

"Đi thôi, về học nào." Diệp Tư nói.

Hà Tu nhìn đồng hồ, "Tiết một sắp kết thúc rồi."

"Thế thì đi tìm Lão Mã luôn." Diệp Tư vừa nói vừa nhanh nhẹn trèo qua tường, lên đến đỉnh thì không xuống ngay mà ngồi vung vẩy chân chờ Hà Tu, rồi hai người nối đuôi nhau nhảy xuống, đáp lên nền đất mềm phủ đầy lá.

Diệp Tư nói: "Chuyện của Giản Minh Trạch không thể chậm trễ, phải trực tiếp tìm Lão Mã, tôi chẳng nghĩ ra cách nào hay hơn."

"Đồng ý." Hà Tu gật đầu.

"Báo cáo ạ!" Diệp Tư đứng ngoài cửa phòng Lão Mã, giọng to rõ.

Hà Tu bình thản nói: "Báo cáo."

Vài giây sau, cửa mở ra, Lão Mã lộ vẻ bất đắc dĩ: "Lại là hai đứa."

"Bọn em lại tới đây rồi, thầy." Diệp Tư cười, bước vào, đảo mắt nhìn quanh phòng trống, "Tiểu Giản chưa tới tìm thầy sao?"

"Có đến rồi." Lão Mã thở dài, "Minh Trạch vừa hết tiết đã kể lại chuyện sáng nay, nhưng không phải cho bản thân, mà để nhờ thầy đừng trách hai em trốn học. Minh Trạch nói em cũng không khỏe, giờ thế nào rồi?"

"Em ổn rồi ạ." Diệp Tư vội gật đầu, "Chỉ bị tên ngốc kia chọc tức hơi choáng, ăn cái bánh là khỏe ngay."

Lão Mã lại thở dài, "Hai em ngồi xuống, chúng ta bàn xem xử lý chuyện này thế nào."

"Chúng ta cũng bàn ạ?" Diệp Tư ngẩn ra, chỉ vào chính mình và Hà Tu, "Chuyện này còn cần bọn em tham gia ạ?"

"Được ạ." Hà Tu thay thầy gật đầu, rồi lấy điện thoại, "Để em gọi Tiểu Giản qua."

Trong phòng Lão Mã có chiếc tủ lạnh nhỏ, thầy lấy ra lon coca ướp lạnh, còn đưa cho Diệp Tư một nắm hạt dưa.

"Ô, thật sự có thứ này sao." Diệp Tư bóc hạt dưa, thoải mái bắt chéo chân, "Thầy, cũng biết hưởng thụ ghê."

"Là chuẩn bị cho các em đấy." Lão Mã cười, rồi lại thở dài, "Hay để thầy cho em nghỉ một ngày đi bệnh viện khám nhé. Lớp 12 rồi, đừng coi thường bệnh vặt."

Diệp Tư sững lại, nhìn ánh mắt hàm ý của thầy, bỗng hiểu ra, nhổ vỏ hạt dưa: "Lần họp phụ huynh ba em có nói gì ạ? Thầy đừng nghe ông ấy, có tuổi rồi mà còn chẳng đáng tin bằng em."

Lão Mã bị chọc cười, xua tay: "Được rồi. Vậy em cứ học hành nghiêm túc. Tuần sau thi giữa kỳ, ôn tập cho tốt."

"Em sẽ cố." Diệp Tư lập tức nghiêm túc hẳn, "Em sẽ cố không làm người đứng ngoài top 50 của lớp 4 nữa."

Lão Mã phẩy tay: "Không sao, em viết kỹ phần giải là sẽ không tệ đâu."

Diệp Tư câm nín, khóe mắt lại thấy Hà Tu như đang cười mình. Quay đầu nhìn thì thấy hắn nghiêm trang nhìn chậu cây góc phòng.

Diệp Tư cũng chau mày nhìn theo, chẳng thấy gì lạ.

Có lẽ triết học vũ trụ cao siêu quá, học dở như cậu không hiểu nổi.

"Báo cáo." Giọng Giản Minh Trạch vang lên, đẩy cửa bước vào, "Thầy."

"Vào đi." Lão Mã đứng dậy, kéo cho Giản Minh Trạch một chiếc ghế trông rất êm, "Em có thấy khó chịu trong người không?"

"Không ạ." Giản Minh Trạch mỉm cười, "Thật ra chẳng em chẳng sao, còn chưa bị gì thì Diệp Tư đã tới."

"Em Diệp đúng là học trò thần thông có bản lĩnh nhất mà thầy từng gặp." Lão Mã cười, rồi nghiêm mặt: "Chuyện này thầy biết rồi. Bạn Doãn Kiến Thụ kia có vấn đề đạo đức nghiêm trọng. Thầy định đề nghị hiệu trưởng cho em ấy tạm nghỉ học, rồi sẽ trao đổi với phụ huynh. Nhưng cũng muốn nghe ý kiến ba em, nhất là em, Tiểu Giản."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!