Trong lúc chạy vội đến, trong đầu Diệp Tư lướt nhanh những người có thể đến gây sự với Giản Minh Trạch.
Khả nghi nhất là Doãn Kiến Thụ. Lần trước chỉ một câu của Giản Minh Trạch đã lật ngược thế cục, rất có thể Doãn Kiến Thụ ôm hận. Nhưng nãy giờ trong đám đông không thấy cậu ta. Hơn nữa nhìn kiểu đồng phục thì rõ ràng là lứa học sinh tốt nghiệp năm ngoái, nên Diệp Tư đoán cũng có thể là đám con trai nào đó thích Thẩm Phi thuê người tới.
Ban đầu cậu hoàn toàn không nghĩ theo hướng này. Nhưng đám kia mang hơi hướng du côn xã hội quá nặng, nếu thật là lứa học sinh năm ngoái vốn chẳng chịu mặc đồng phục đi học, thì càng không có lý do mặc đồng phục quay lại để chụp ảnh.
Bên cạnh nhà ăn có một tòa nhà ba tầng màu xám, được xây từ mấy chục năm trước khi trường Anh Trung mới thành lập, lẽ ra đã phải dỡ bỏ nhưng chỉ treo biển thi công mãi chẳng động tĩnh. Bức tường phía sau phủ đầy dây leo, dưới chân lại là mảnh đất bùn hiếm thấy trong trường, vừa bẩn vừa lộn xộn, lại còn là góc chết của camera giám sát.
Theo lý thuyết đây phải là nơi hẹn hò lý tưởng của các cặp đôi, nhưng trong ấn tượng của Diệp Tư, mỗi lần vô tình đi ngang đều chỉ thấy người hút thuốc, đánh nhau.
Rẽ qua hai khúc cua, trước mặt là lối đi hẹp có thể nhìn thẳng vào trong.
Diệp Tư nheo mắt: có tám người, Tiểu Giản bị chặn ở đó. Gã con trai trong cặp đôi lúc nãy đoán chừng là đầu sỏ, đang ngậm điếu thuốc nói gì đó với Tiểu Giản.
Tống Nghĩa xắn tay áo định lao lên, Diệp Tư đưa tay chặn lại.
"Đợi chút." Diệp Tư liếc Tống Nghĩa, ra hiệu im lặng.
Cậu muốn quan sát thêm, ít nhất phải biết rõ ai và vì sao muốn gây sự với Tiểu Giản.
Gã ngậm thuốc híp đôi mắt sưng húp, rung tàn thuốc, mở miệng cất giọng vịt khàn khó nghe: "Mày chính là thằng thận sắp hỏng, bất lực đó hả? Dựa vào mày mà dám tán hoa khôi trường à?"
Giản Minh Trạch đưa mắt nhìn từng người rồi dừng ở gã ngậm thuốc, cố giữ bình tĩnh: "Tôi có thận, không bất lực. 'Tán hoa khôi' là ý gì tôi không hiểu."
"Anh, nó bảo không hiểu tán hoa khôi là gì kìa." Một tên khác cười khẩy, liếc mắt ra hiệu, cả bọn cười phá lên.
Không cần tới gần, Diệp Tư cũng tưởng tượng ra ánh nhìn đầy tục tĩu, cái tự tin bẩn thỉu kiểu "mọi người đều như mình" của đám cặn bã này. Nghĩ thôi đã thấy chán ghét.
"Không hiểu tán hoa khôi là gì phải không?" Gã ngậm thuốc nhả khói, bước lên đẩy mạnh vai Giản Minh Trạch. "Để tao giúp mày nhớ lại."
Giản Minh Trạch thân thể yếu, bị đẩy lùi hai bước. Gã kia lại vung tay tát thêm một cái.
Tiếng "bốp" vang giòn, bình thường nghe không có gì, nhưng với Giản Minh Trạch – người đang chờ thay thận – thì trong mắt Diệp Tư chẳng khác gì búp bê thủy tinh, đi đường cũng không dám va chạm.
Diệp Tư vỗ tay hai cái, tiếng vang dội trong không gian chật hẹp, đám người kia đồng loạt quay đầu.
Đa số nhíu mày ngạc nhiên, nhưng có hai kẻ nhướng mày, một trong đó là gã ngậm thuốc.
Diệp Tư đoán không sai: người Anh Trung thuê đám lưu manh ngoài trường tới. Đã nhắc tên cậu với đầu sỏ kia, vậy tám chín phần là Doãn Kiến Thụ không muốn tự ra mặt để tránh rắc rối.
Diệp Tư cất giọng: "Các người chạy vào trường Anh Trung bắt nạt một đứa trẻ ngoan ngoãn học hành, quá đáng rồi đấy."
Giọng cậu bình thản, bước xuyên qua đám người. Có vài kẻ cau mày định cản nhưng thấy sau lưng cậu là Tống Nghĩa mặt hầm hầm, tay áo xắn cao lộ cánh tay cơ bắp, mới miễn cưỡng nhường đường.
Giản Minh Trạch thấy Diệp Tư thì thở phào, nhưng lại chau mày nhỏ giọng: "Cậu đừng dính vào."
Diệp Tư không đáp, chen vào giữa Giản Minh Trạch và gã ngậm thuốc, nhìn chằm chằm: "Doãn Kiến Thụ nhờ các người đến? Là nhận tiền hay nợ ân tình?"
Gã kia nhướn mày, ngậm lại điếu thuốc, "Liên quan gì tới mày?"
Ánh mắt Diệp Tư thoáng lộ vẻ ghét bỏ, nghiêng đầu rồi lại nhìn thẳng: "Nếu là vì tiền, chúng ta có thể giải quyết riêng. Nếu là nợ tình thì phiền hơn, sẽ không dễ bỏ qua, chuyện sẽ ầm ĩ đấy."
Gã kia cười khẩy: "Mày muốn làm ầm ĩ thế nào?"
Một cô gái đầu đinh trừng Diệp Tư: "Mày là lão đại trường này à? Chuyện nhảm của thằng rác rưởi này cũng xía vào?"
Tống Nghĩa chửi: "Nói ai rác rưởi hả!"
Diệp Tư liếc Tống Nghĩa, ra hiệu đừng nóng, rồi bình tĩnh nói: "Tôi không phải lão đại, chỉ là học sinh bình thường. Cậu ấy cũng không phải rác rưởi, chỉ là học sinh, chẳng dính dáng gì tới các người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!