Chương 42: Cứ thế ôm nhau ngủ suốt một đêm

Hà Tu thở sâu một hơi, cúi mắt nhìn người đang gối đầu lên vai mình, khẽ nói: "Giờ tôi phải làm sao đưa cậu về ngủ đây? Cậu đứng thẳng dậy trước đi để tôi đỡ. Cậu bây giờ treo nguyên người lên tôi rồi."

"Xàm." Diệp Tư vòng chặt hai tay quanh người Hà Tu, trán cọ cọ chỗ hõm xương quai xanh, lầu bầu: "Tôi có chạm cậu đâu. Bớt nói nhiều, mau đưa tôi về ngủ đi."

Hai người dán chặt vào nhau như đang ôm trực diện. Mà hai tay Hà Tu lại bị Diệp Tư kẹp chặt hai bên người, trừ khi nhấc chân cao đá từng bước, bằng không một bước cũng khó nhích nổi.

Hơi thở của Diệp Tư phả vào hõm cổ dưới gáy Hà Tu, vừa nóng vừa ngứa. Hà Tu muốn gãi nhưng khổ nỗi chẳng có tay.

Mấy người đi phía trước đã chẳng thấy bóng. Ai nấy đều say khướt, mấy cô gái cũng buồn ngủ, chẳng ai ngoái đầu xem có ai tụt lại không.

Bốn bề chẳng còn ai, Hà Tu hít một hơi, nhẹ giọng dỗ dành như dỗ trẻ con: "Cậu nới tay ra chút đi, ít nhất cũng phải trả tay cho tôi, không thì hai người chúng ta phải đứng đây cả đêm đấy."

Diệp Tư không nhúc nhích, một lúc sau mới lẩm bẩm, vẫn quấn chặt: "Đến nhà chưa? Lão đại buồn ngủ chết mất."

"... Chúng ta còn chưa di chuyển, cậu không cảm thấy à?" Hà Tu thấp giọng nói.

"Hả? Cảm thấy gì?" Diệp Tư ngẩng đầu.

"Không có gì." Hà Tu thở dài, cố thoát ra nhưng Diệp Tư vốn khỏe, uống rượu xong lại càng có sức, Hà Tu giằng nửa ngày cũng không nhúc nhích nổi.

Hắn lại thở dài, từ từ xoay người nghiêng, nói: "Thôi được rồi, lão đại. Sắp tới nơi rồi, nghe lệnh tôi đi ngang nhé. Tôi đếm một, cậu bước chân phải sang ngang; đếm hai, chân trái bước theo; một hai một hai như thế. Hiểu chưa?"

Diệp Tư quả nhiên chịu phối hợp, cau mày nghĩ ngợi: "Cua hả?"

Hà Tu nhẹ nhõm như trút được gánh: "Đúng, đi như cua."

"Đi như cua tôi rành lắm, tôi là cua hoàng đế cơ mà!" Diệp Tư hứng khởi hét to. Hà Tu bỗng có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, Diệp Tư vắt chéo chân trái qua chân phải, nghiêng người sang phải như đang hành lễ, rồi trọng tâm sụp xuống, hai tay kéo mạnh cánh tay Hà Tu. Cả hai cùng mất thăng bằng.

Trong mấy giây chao đảo giữa không trung, Hà Tu như già đi chục tuổi.

Mức độ lệch trọng tâm thế này đáng lẽ hắn có thể đứng vững, thậm chí giữ cho Diệp Tư khỏi ngã...... Nhưng tiền đề là phải có tay! Hắn cần hai tay để giữ thăng bằng!

Ngay sát lúc ngã, Diệp Tư cuối cùng buông tay, nhưng đã muộn. Hà Tu ngã nghiêng sang bên trái đập xuống đất, khóe mắt thấy Diệp Tư sắp ngồi bệt, hắn vội đưa tay đỡ mông cậu.

"Xương cụt đấy!" Hà Tu bị đè suýt gãy tay, rít lên, cau mày: "Đừng ngửa ra sau, quên xương cụt bản thân còn rạn à."

Diệp Tư không đáp, ngã xong mới tỉnh táo chút nhưng vẫn ngơ ngác, chống tay loạng choạng đi về hướng ký túc.

Cánh tay Hà Tu rát bỏng, lúc nãy quệt xuống nền xi măng đau điếng, tay lại bị mông Diệp Tư ép đến tê dại. Hắn vung tay đuổi theo, vừa đến gần, Diệp Tư lại dựa lên người Hà Tu.

Nhưng lần này là tư thế dựa như thường ngày, Diệp Tư lầm bầm: "Nửa đêm rồi còn lang thang làm gì? Chuông vào học reo chưa?"

Hà Tu chỉ nhìn cậu một cái, chẳng buồn đáp, lẳng lặng đưa tay đỡ cậu đi.

Đoạn đường hai ba trăm mét mà đi mất hơn mười phút. Tới cửa ký túc, Diệp Tư đã như chiếc áo lông chồn khoác trên người Hà Tu. Hắn chật vật ấn nắm tay cửa, đưa cậu vào, treo "áo chồn Diệp Tư" lên thang giường cho nó "phơi" tạm.

Hà Tu đi đánh răng rửa mặt, rồi chạy về lấy khăn ướt lau mặt Diệp Tư hai vòng, rót nắp nhỏ nước súc miệng, dịu giọng: "Ngậm miệng, lát nhổ ra, đừng nuốt."

Diệp Tư lim dim nhìn cái nắp nhỏ, chê 'ly rượu' quá bé, lầm bầm rồi tay chân lóng ngóng leo lên giường.

Hà Tu chỉ đành thở dài.

Không súc thì thôi, mong là không sâu răng.

Diệp Tư tỉnh táo hơn lúc còn ở ngoài. Động tác lên giường nhanh nhẹn hẳn, lăn vài cái đã nằm gọn. Hà Tu ở dưới khẽ nhắc ngủ sớm đừng nghịch điện thoại, liền nghe tiếng cậu nằm xuống.

Cũng nghe lời thật.

Hà Tu thở phào, nhẹ nhàng dọn đồ rồi trèo lên. Trong phòng tối om, leo tới bậc cuối hắn mới phát hiện giường mình đã bị chiếm, Diệp Tư ngủ chình ình ở đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!