Chương 41: Tôi nói 'hây', cậu đáp 'ha', cũng chỉ là một sự chấp niệm thôi mà

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Tư cảm thấy có lẽ Hà Tu chính là "khối u độc" lớn nhất trong nhà tắm này. Chỉ cần khối u đó rời đi, toàn thân cậu sẽ lập tức tỉnh táo, từ đầu đến chân toát ra khí chất bình tĩnh, lý trí và điềm đạm.

Nhưng cậu cũng đồng thời phát hiện, để giữ được trạng thái ấy thì nhất định không được nghĩ đến chuyện vừa rồi, càng không được nghĩ tới hai chữ "Hà Tu". Hai chữ ấy mà vừa lóe lên trong đầu là lập tức không ổn.

Càng cố không nghĩ về Hà Tu, trong đầu cậu lại càng bật ra hai chữ đó. Cho đến khi Diệp Tư bực mình đá mạnh một cái vào ống nước, gào lên: "Đồ rùa đầu tỏi!"

Tiếng gào vang vọng khắp nhà tắm trống trải nhưng cấu trúc ngoằn ngoèo. Diệp Tư trừng mắt nhìn khoảng không hai giây, rồi bật cười tức tối, cảm giác sợi dây thần kinh căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng.

"Vớ vẩn thật." Cậu lẩm bẩm một câu.

Tóc còn chưa lau khô, vẫn nhỏ nước lách tách, cậu đã đi ra ngoài. Vừa xuống lầu vừa nhắn tin cho Tống Nghĩa: [Đang ở đâu?]

Tống Nghĩa: [Vừa ăn xong, định ra sân vận động dạo chút, Mày đến không?]

Diệp Tư: [Về ký túc xá tìm tao, có việc gấp.]

Tống Nghĩa: [Hả?]

Diệp Tư: [Việc gấp, về ngay.]

Tống Nghĩa: [Được được, mày đừng sốt ruột, tao về liền.]

"Tắm xong rồi à?" Hà Tu đứng dưới nhìn cậu, tiện tay đưa cho Diệp Tư chai trà thảo mộc Vương Tiểu Cát.

Diệp Tư nhét điện thoại vào túi: "Còn coca của cậu đâu?"

"Uống hết rồi," Hà Tu nói, "Khát quá, mấy ngụm là hết."

"Ồ." Diệp Tư bật nắp lon, ngửa đầu tu ực một hơi hết sạch. Vị trà thảo mộc cậu không thích lắm, lại chẳng có ga, nhưng lúc này có lẽ cậu đang cần.

"Về cất đồ đi, còn nửa tiếng nữa." Hà Tu nói, "Vẫn kịp ra phía sau nhà ăn mua ít mì xào hay oden (*)."

(*) Oden:

Diệp Tư lại tiện tay cầm đồ tắm của Hà Tu: "Tôi cầm về giúp cậu nhé."

"Hử?" Hà Tu nhìn cậu, "Thế tôi làm gì?"

"Cậu ra cổng trường mua cho tôi một cái bánh kẹp (*) được không?" Diệp Tư chép miệng, "Đói chết mất, tôi muốn ăn bánh kẹp thêm ruốc, thêm dăm bông, thêm trứng, thêm sốt BBQ, rồi thêm một cốc sữa chua ở quán bên cạnh."

(*) Bánh Kẹp:

Hà Tu bật cười: "Từ đây ra quán bánh mất mười lăm phút, còn phải mua đồ rồi quay về tự học, cậu định bắt tôi chạy chết à?"

Diệp Tư dày mặt chen ngay: "Nhưng tôi đã cổ vũ cho cậu..."

"Tôi có bảo không đi đâu." Hà Tu cong khóe môi, "Thế cậu mang đồ về, chờ tôi trong lớp, nhớ mở cửa sau nhé."

"Được thôi." Diệp Tư gật đầu lia lịa.

Diệp Tư ôm đồ của cả hai quay về, đứng ở cửa ký túc xá đợi đến khi Hà Tu khuất tầm mắt hẳn mới vào.

Vừa vào phòng chưa đầy hai phút, hành lang vang lên tiếng chạy rầm rầm, Tống Nghĩa xông vào: "Định đánh ai hả?!"

"Không đánh ai cả." Diệp Tư thở dài, vẫy tay, "Lại đây, tao có chuyện nhờ mày."

"Hả? Không đánh nhau à." Tống Nghĩa th* d*c hai hơi, "Tao tưởng mới đánh xong trận bóng, lớp nào nóng máu định gây sự chứ. Gì mà khách sáo thế, có việc cứ nói."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!