*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Học thần đang làm gì đấy?" Tống Nghĩa chen lại, dùng khuỷu tay huých vào chân Diệp Tư.
Diệp Tư nhíu mày, vì quá thắc mắc nên vô thức hạ tấm bảng xuống. Đợi Hà Tu tiếp tục một lúc cậu mới khẽ 'xì' một tiếng: "Có lẽ là động tác tuần tra doanh trại của tướng quân thời xưa chăng?"
Tống Nghĩa liếc xéo: "Mày nên nói là động tác của quân bại trận đầu hàng thì đúng hơn."
Diệp Tư "à" một tiếng: "Vậy thì tao thật sự đoán không ra."
"Có thể là muốn biểu đạt cảm giác bị sự trẻ con của mày đánh bại." Tống Nghĩa bĩu môi, cố kéo vạt áo mình vẫy vẫy: "Pikachu, cậu thắng rồi, tôi đầu hàng. Đại loại như thế."
"Biến." Diệp Tư chửi một câu nhưng khóe mắt vẫn ẩn ý cười. Nhìn Hà Tu đột nhiên chạy hăng say trên sân đấu, cậu cảm thấy từ trong ra ngoài đều dâng lên một cảm giác mãn nguyện.
Hình như cậu chưa bao giờ đặc biệt chuẩn bị bất ngờ cho ai. Trước đây sinh nhật bọn Tống Nghĩa, cậu toàn tặng thẳng món quà họ thích nhất, chưa từng bỏ nhiều tâm tư thế này.
Lén tìm mọi người giúp đỡ, cố gắng giấu kín, rồi bất ngờ bày ra. So với tưởng tượng còn vui hơn nhiều.
"Hà Tu cố lên!" Diệp Tư lại giơ cao tấm bảng, hét vang.
Mười phút cuối trận, Hà Tu bùng nổ toàn lực, thoát khỏi vị trí hậu vệ, không ngừng đẩy nhanh nhịp độ, tìm mọi cách cắt bóng, tổ chức tấn công, ghi điểm...
Diệp Tư nhìn bóng dáng ấy, thoáng chốc cảm giác như không phải Hà Tu. Sức sống ấy quá mãnh liệt, dường như là một người hoàn toàn khác với ấn tượng thường ngày.
Nhưng mỗi lần ghi bàn đẹp hay kiến tạo hay, hắn lại ngoái đầu nhìn cậu, khóe miệng hơi cong lên, dáng vẻ ấy lại chẳng khác Hà Tu bình thường là mấy.
Khi trọng tài thổi còi, lớp 4 dẫn lớp 12 hơn ba mươi điểm. Cụ thể bao nhiêu Diệp Tư cũng chẳng để ý, chỉ thấy Hà Tu không ôm hay bắt tay đồng đội mà chạy thẳng về phía khán đài.
Diệp Tư hạ tấm bảng xuống, đấm đấm cánh tay.
A, mỏi quá.
Lúc hưng phấn thì không cảm giác được, giờ thả xuống mới thấy tê rần đau nhức dồn cả lên. Hai cánh tay giơ mãi trên không, cậu tự cảm thấy mình giống con chim cút muốn bay mà không bay nổi.
Hà Tu lao tới dưới khán đài, tay bám lan can, phóng người một cái đã lên hàng ghế đầu, cả lớp 4 ồ lên.
Nhưng hắn không làm động tác tiếp theo, đứng trước mặt Diệp Tư, do dự một chút.
"Cậu muốn ôm à?" Diệp Tư nghiêm túc nhìn hắn.
Hà Tu gật đầu.
"Đợi tôi chút, tôi cũng muốn." Diệp Tư rít một tiếng, nghiến răng hạ cánh tay phải xuống, lại dùng tay phải đỡ cánh tay trái, cuối cùng mới thoát khỏi sự cứng đờ.
Diệp Tư dang tay, kêu đau: "Đến đây!"
Hà Tu lập tức nhào tới ôm chầm.
Cả hai đều nóng bừng, chạm vào nhau cảm nhận được hơi nóng bỏng rát, không chỉ nóng mà còn rất chặt, siết lấy đối phương.
Trước đây Diệp Tư cũng từng ôm đám Tống Nghĩa khi xem bóng rổ hưng phấn, nhưng chỉ như hai thằng ngốc va vào nhau, đụng một cái rồi chê bai đẩy ra, chưa từng như lúc này — một cái ôm thật chặt, hai cánh tay đều dùng sức siết chặt lưng đối phương, ép người kia vào lòng mình.
Hà Tu nói: "Tấm bảng là cậu tự vẽ phải không?"
Diệp Tư vẫn còn phấn khích, mạnh tay vỗ lưng hắn: "Đẹp lắm đúng không?!"
"Cực đẹp!" Hà Tu thở dài, "Tôi chưa từng thấy bức vẽ nào đẹp thế. Còn đẹp hơn tranh triển lãm, mấy bức danh họa kia cũng không sánh bằng màu sắc rực rỡ, chủ đề rõ ràng này."
Diệp Tư khó khăn thở nhọc: "Đương nhiên! Tôi nằm bò ra đất vẽ từng chút một, nói là thần bút cũng không quá!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!