Trong căng
-tin, người ngày càng nhiều, chuyện vừa rồi cũng trở thành đề tài bàn tán, khắp nơi đều rì rầm to nhỏ.
Ngô Hưng cố gắng mở mắt, mũi giày xoay xoay trên mặt đất: "Cuối tuần tính sao, có cần gọi thêm mấy người không?"
"Không đi." Nhắc tới chuyện này, Diệp Tư liền bực: "Tên Thái Tuế kia vốn dĩ sẽ không tới, chán chết."
"Sao mày biết hắn sẽ không tới?" Ngô Hưng hỏi.
Diệp Tư không biết nên giải thích thế nào, nghĩ một lúc mới đáp: "Tao có nội gián."
Ngô Hưng hơi bất ngờ: "Nội gián? Ai thế?"
Diệp Tư nói: "Dương Vĩnh Tín."
"......"
Ngô Hưng nghiêm túc nhìn cậu hai giây, sau đó bực bội vò tóc mình, rồi lại nheo mắt trở về trạng thái ngái ngủ.
Trên mặt cậu ta viết ba chữ tiêu cực: Đi chết đi.
Có tiếng bước chân tiến lại gần, dừng lại sau lưng hai người.
Vừa nãy mải tán gẫu, Diệp Tư vô thức đổi chỗ với Ngô Hưng, mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt tiến sát, không thoát khỏi cái "mũi chó" của cậu. Diệp Tư quay đầu nhìn, phát hiện trong hàng xếp chờ mua cơm sườn hầm có thêm một người. Chính là học thần vừa mới dọn bàn ghế, Hà Tu.
Hà Tu cầm điện thoại, đời máy hơi cũ, là mẫu hai năm trước, đang cúi đầu lướt lướt.
Diệp Tư nhìn hắn hai lần, hắng giọng. Chờ hắn ngẩng lên theo tiếng động, Diệp Tư theo thói quen tung chiêu cũ:
"Hey!"
Hà Tu hời hợt gật đầu: "Ừ."
M* nó.
Nói một tiếng "ha" thôi mà khó thế à. Tao nói "hey", mày đáp "ha", chẳng phải là quy củ giang hồ sao?
Khóe miệng Diệp Tư trề xuống, lộ vẻ chán chường: "Đừng xếp nữa, phần cuối cùng là của tôi rồi."
"Hửm?" Hà Tu lúc này mới ngẩng đầu liếc màn hình hiển thị trên cao, đôi mắt đen đảo nhanh từ đầu hàng tới mặt Diệp Tư: "Đúng thật."
Bố tổ của giới làm màu. Diệp Tư thầm nghĩ, một giây mà quét được hơn chục cái đầu, hai con mắt hắn là cái máy quét đấy hả.
Nhưng Hà Tu không nhúc nhích, đổi tư thế tiếp tục nhìn điện thoại. Ngô Hưng nhíu mày: "Đến chỗ cậu là hết, còn xếp gì nữa, ăn không khí chắc?"
Hà Tu bình thản nói: "Đúng lúc dừng ở chỗ các cậu, có thể xin thêm một phần nữa."
Xin cái quỷ ấy.
Diệp Tư cười nhạt trong lòng. Hai năm qua, cậu vô số lần muốn xin ké nửa bát cơm sườn, dù cậu có đẹp trai thế này, các dì vẫn lạnh lùng lắc đầu, đến miếng xương vụn cũng không cho.
Hà Tu thì cũng đẹp trai, nhưng Diệp Tư cho rằng không bằng cậu.
Cậu gật đầu với Tống Nghĩa vừa tìm được chỗ ngồi, rồi lại quay sang cùng Ngô Hưng dựa vào nhau tán dóc.
Năm sáu phút sau mới đến lượt, Diệp Tư mãn nguyện nhìn dì nhà bếp dùng muôi vét hết phần cơm sườn cuối cùng vào khay của mình. Cậu bưng khay quay đầu nhìn Hà Tu.
Hà Tu: "Hử?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!