Chương 39: Bạn cùng bàn!! Nhìn tôi!!

Sáng thứ Hai, suốt cả buổi hành lang khối 12 đều tràn đầy không khí nôn nao. Ngay cả tiếng đế giày dẫm trên sàn cũng khác thường, vội vã như tâm trí mọi người đã bay hết đến trận bóng rổ buổi chiều.

Chuông trưa vừa vang lên, Diệp Tư không lập tức lao ra ngoài mà vòng qua Hà Tu mở cửa sau, nghe tiếng người ngoài hành lang chạy qua ríu rít bàn tán trận đấu.

"Cậu chuẩn bị xong chưa?" Diệp Tư nhìn Hà Tu.

Hà Tu ừ một tiếng: "Cũng không có gì, chỉ đấu với lớp 12 thôi, cứ ổn thỏa vào vòng sau là được."

"Haiz." Diệp Tư thở dài, khoác tay lên cổ hắn, "Tôi chắc đã quen với cái kiểu học bá thần thánh của cậu rồi, nghe cũng chẳng thấy gì lạ."

"Vốn dĩ đâu có gì lạ." Hà Tu khẽ cong môi cười, "Cậu cũng phải mặc đồng phục thi đấu đấy."

"Mặc chứ." Diệp Tư đẩy vai hắn ra xa rồi lại kéo về, "Mặc xong chụp hình chung, hài lòng chưa?"

"Hài lòng." Hà Tu cười thẳng thắn, "Rất hài lòng."

Trận bóng rổ diễn ra lúc hai giờ chiều, sân của lớp 4 và lớp 12 nằm trong nhà thi đấu. Ăn trưa xong vừa nằm xuống giường, nhóm chat bí mật đã réo liên hồi.

Tống Nghĩa: [Các anh em đừng ngủ, mang bảng cổ vũ đi sớm chiếm chỗ nào.]

Ngô Hưng: [Có gì đâu mà chiếm, ngủ đã.]

Tống Nghĩa: [Nhà thi đấu có cùng lúc hai trận, bên khối Văn không thi nên đều kéo sang xem lớp 12, tổng cộng bảy lớp làm khán giả. Chỗ ngồi đẹp chỉ có một khoảng nhỏ, nghe bảo các lớp khác cũng đi tranh chỗ rồi.]

Vừa thấy chữ "các lớp khác", Diệp Tư lập tức bật dậy khỏi giường.

Hai chiếc giường liền nhau rung một cái, Hà Tu ngẩng đầu nhìn: "Sao vậy?"

"Tôi ra ngoài một lát." Diệp Tư vừa nói vừa tuột xuống thang, bước hai bậc rồi nhảy phịch xuống đất, sàn nhà cũng rung lên.

Diệp Tư khẽ chửi: "Chân tôi tê rần cả rồi."

"Đi đâu gấp thế?" Hà Tu cũng ngồi dậy, vịn lan can xuống giường, "Tôi đi với cậu."

"Không cần đâu!" Diệp Tư vội xua tay, còn bật người nhảy lên, chưa chạm đất đã lao ra cửa. Hà Tu hoa mắt, cảm giác như cậu đang thi triển khinh công.

"Việc riêng! Đừng theo!" Giọng Diệp Tư vang vọng ngoài hành lang khi người đã mất hút.

Cửa ký túc "rầm" một tiếng bị đóng lại.

Hà Tu dừng lại giữa thang, đứng im một lúc rồi chậm rãi leo lên, nằm xuống như cũ. Một lúc sau hắn mới từ từ xoay người, mặt quay vào tường mở to mắt nhìn trân trân.

"Cái đó... ờm... học thần." Ôn Thần khó mở miệng, "Đừng suy nghĩ nhiều."

Nói xong câu 'đừng suy nghĩ nhiều' rồi im bặt. Câu chữ lơ lửng trong không gian, không khí trong phòng lại càng gượng gạo.

Hà Tu nhắm mắt: "Ngủ đi."

"Có chuyện gì à?" Trần Lãng tháo tai nghe, nhíu mày, "Sao dạo này trong phòng thấy lạ lạ?"

"Không có." Ôn Thần nhỏ giọng, "Có lẽ... nóng quá, ai cũng bức bối."

Trần Lãng "à" một tiếng rồi cười phóng khoáng: "Bức bối thì uống nước mát Vương Tiểu Cát đi."

Ôn Thần bật cười, cười xong lại liếc nhìn Hà Tu. Bên giường đối diện, thân người kia nằm thẳng tắp, cứng ngắc như khúc gỗ.

Hà Tu thấy bực bội, thứ bực bội kiếp trước chưa từng trải qua. Hắn vốn chẳng để tâm người khác, cũng chẳng dễ vì ai mà nổi giận, nhưng lúc này thực sự có chút bực.

Mới đầu năm nếu Diệp Tư như vậy, hắn chắc chẳng thấy gì. Suốt "hai năm" trước hai người vốn như nước sông không phạm nước giếng. Nhưng kiếp này khác rồi: họ từng cùng đi nghe nhạc, xem phim ma, còn cùng 'nhảy xuống sông' khi uống bia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!