Chương 37: Lại đây nào, cậu mặc áo đấu đỏ trắng kia!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám người hóng chuyện tản đi rất nhanh, chỉ còn lại Diệp Tư và Hà Tu chậm rãi quay về.

"Vừa nãy quên mất chuyện của Thẩm Phi rồi." Diệp Tư thở dài, khoác vai Hà Tu, "Cậu cũng quên à?"

"Không quên." Hà Tu nói, "Nhưng tôi thấy Giản Minh Trạch đứng ngoài kia."

"Ý gì vậy?" Diệp Tư ngẩn ra, đứng thẳng người, "Sao tôi chẳng hiểu cậu nói gì."

Hà Tu liếc cậu một cái, "Muốn xem Giản Minh Trạch có vì Thẩm Phi mà nói giúp không. Nếu cậu ấy không nói, chờ lên phòng hiệu trưởng chúng ta nói cũng kịp."

"À..." Diệp Tư cảm giác đầu óc hơi rối. Bình thường Hà Tu giảng bài toán khó cũng chưa từng làm cậu rối đến thế, nghe thì hiểu được chút ít, nhưng trong đầu vẫn rối như một mớ bòng bong.

Hà Tu dừng bước: "Nói thẳng ra là muốn xác nhận suy đoán của tôi—xem Giản Minh Trạch có thích Thẩm Phi không."

"Cậu..." Diệp Tư tròn mắt, rồi hạ giọng, "Nhiều chuyện ghê ha."

Hà Tu cười nhẹ: "Ngày thường bình lặng quá, quan sát rồi kiểm chứng cũng là một kiểu thú vị."

Diệp Tư cạn lời.

Có những người ngày ngày cắm đầu đọc truyện tranh, chơi game, nhưng chữ thầy cô viết trên bảng hay suy nghĩ của người xung quanh, đều nắm rõ rành rành.

Hà Tu—"chó điện tử" (*) của lớp 12-4.

(*) Ý nói Hà Tu là người cực kỳ tinh ý, cái gì thầy cô viết hay người khác thế nào đều phát hiện ngay, giống như máy quét radar.

Diệp Tư khẽ 'xì' một tiếng, choàng cổ Hà Tu: "Dù sao chuyện này ầm ĩ lên rồi, cậu ta cho dù có thi giỏi đến đâu cũng đừng mơ lên bảng vinh danh, hả giận thật!"

"Cậu quan tâm bảng vinh danh vậy sao?" Hà Tu nhìn cậu.

"Ừ." Diệp Tư nghĩ một chút, "Cũng không hẳn, chỉ thấy ảnh của cậu dán ở góc trên bên trái đẹp lắm, với lại tôi nhìn ba năm quen rồi."

Nói xong, Diệp Tư tiếp tục choàng cổ Hà Tu, nhảy lò cò như đứa trẻ hiếu động. Hà Tu lặng lẽ nhìn cậu, phát hiện cậu chẳng hề nhận ra mình vừa lỡ lời, chỉ biết khẽ thở dài.

Ba năm—Diệp Tư đã lỡ miệng.

Dù sớm đã đoán được bảy tám phần, nhưng nghe cậu nói lỡ vẫn khiến Hà Tu muốn bật cười.

Hà Tu nói: "Vậy cậu cố gắng đi, để tôi cũng được nhìn ảnh của cậu."

"Tôi cũng muốn chứ." Diệp Tư hứng khởi, "Một hàng là năm người đúng không? Tôi sẽ phấn đấu đứng thứ sáu, vậy hai chúng ta sẽ sát nhau."

"Đứng nhì cũng được, vẫn sát nhau." Hà Tu đáp.

Chuyện xảy ra lúc tập thể dục buổi sáng, đến tiết ba buổi chiều thông báo phê bình đã dán lên bảng tin. Không nêu tên ai, chỉ phê bình về 'tư tưởng lệch lạc', vây chặn nữ sinh—dán kín một tờ áp

-phích to đùng.

Cả lớp 4 đứng trước bảng vừa đọc vừa cười, Diệp Tư quay đầu thấy Giản Minh Trạch và Thẩm Phi cũng ở đó.

Thẩm Phi thở dài, cười nói với Giản Minh Trạch: "Ban đầu tôi ngại kể với mẹ, sợ giống như lợi dụng việc là con giáo viên để mách lẻo. Cảm ơn cậu nhé."

Giản Minh Trạch hơi cong khóe môi, đôi ánh lên ý cười: "Không có gì."

"Mọi người biết không, hôm nay trong văn phòng cô suýt đá Doãn Kiến Thụ một cú đấy." Tống Nghĩa khoác vai Ngô Hưng kể.

Ngô Hưng đảo mắt cố nhớ: "Lần trước bị cô Hồ đá là anh hùng nào ấy nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!