Sáng hôm sau, cô La Lợi cho cả lớp làm một bài kiểm tra tiếng Anh ngắn. Sau giờ học, lớp trưởng phát đáp án in sẵn để mọi người tự chấm.
Hà Tu phát hiện trên đề của Diệp Tư, trong mỗi dấu ngoặc đều viết ngay ngắn một đáp án, dưới đề còn dùng bút chì khoanh nhẹ một đáp án khác, có câu trùng, có câu không.
Diệp Tư nhận được đáp án đúng liền nhét thẳng vào ngăn bàn, rồi vừa so sánh hai bên vừa tra ghi chú, còn ghi thêm chú thích bên cạnh.
Tống Hứa học tiếng Anh kém, cầm bài kiểm tra nhìn quanh tìm Ôn Thần mà không thấy, bèn xoay người trải đề ra trước mặt Diệp Tư: "Diệp thần, giải thích giúp tôi câu số 5 điền chỗ trống với."
"Tôi không biết." Diệp Tư liếc đáp án sai mình khoanh bằng bút chì, "Bản chất tôi vẫn là học kém, đừng hỏi."
Tống Hứa cười khẩy: "Đừng giả vờ, tình bạn thân thiết của chúng ta còn lạ gì nữa!"
"Thân cái gì?" Diệp Tư lạnh mặt trừng cậu ta.
Tống Hứa bị trừng cho sững người, gãi mũi quay đi, lẩm bẩm: "Cứu người xong quên luôn người ta, gì kỳ cục."
Hà Tu cố nín cười, cúi đầu đọc truyện tranh, không xen vào. Một lúc sau, Diệp Tư khẽ kéo tay áo cậu.
"Hử?" Hà Tu thu lại nụ cười, bình tĩnh nhìn qua.
Diệp Tư chỉ câu cậu cũng không hiểu, nhỏ giọng: "Nhanh lên, tôi còn phải giả học kém, phối hợp với tôi."
Hà Tu đặt truyện xuống, chỉ vào đáp án A: "Đây là mệnh đề rút gọn do with dẫn, danh động từ là chủ động, quá khứ phân từ là bị động, xem lại ghi chú đi."
"Ồ ồ." Diệp Tư gật đầu, nhíu mày lật sổ ghi chép mỏng của Hà Tu.
"Tôi nói này..." Hà Tu nhìn cậu suy nghĩ, khẽ cười hỏi: "Đã bảo giả học kém, sao cậu vẫn viết toàn đáp án đúng? Sao không giả cho giống chút?"
"Đừng ồn." Diệp Tư né tránh câu hỏi, chăm chú nhìn ghi chú.
Hà Tu nhìn cậu một lúc, chợt hỏi: "Có phải cậu chỉ muốn tôi giảng bài cho cậu không?"
"Hả?" Diệp Tư ngẩn ra, "Gì cơ?"
Hà Tu nhếch môi, vừa lật truyện vừa nói: "Nói thẳng là được, gọi một tiếng 'bạn cùng bàn', cậu có hiểu hay không tôi đều giảng."
Nói gì nghe mà loạn xạ. Diệp Tư cau mày nghĩ một hồi cũng không hiểu, cúi đầu tiếp tục làm bài.
"Cậu cũng hơi thích trêu người đấy." Giọng BB vang lên trong đầu Hà Tu, "Biết Diệp Tư không hiểu mà còn trêu chọc kiểu đó."
Hà Tu chỉ cười, không đáp. Có lẽ vì tối qua Diệp Tưu cuối cùng vẫn nắm tay hắn nên tâm trạng đến giờ vẫn rất tốt.
Giờ thể dục giữa buổi, Diệp Tư xin nghỉ để dưỡng thương xương cụt, ít nhất nửa tháng, không chạy được. Nhưng cậu cũng không muốn ngồi một mình nên ra căng
-tin mua hai chai Coca, đứng dưới bóng cây đợi Hà Tu.
Lớp 18 chạy xong trước, Tống Nghĩa chạy tới giật luôn chai còn lại, vặn mở uống nửa chai mới thấy Diệp Tư nhìn mình như dao.
"Gì... gì đấy? Chai này có độc à? Mày chuẩn bị cho Trần Tử Hàng uống hả?"
"Cho ba Hà của cậu đấy." Diệp Tư lười biếng chỉ về lớp 4 xa xa. "Ai nói cho mày sao, tự dưng cướp uống?"
"Mày quá đáng nha." Tống Nghĩa trừng lại, "Ngày nào cũng mua nước cho học thần, còn thế này là tao nghỉ chơi!"
"Biến biến, ai thèm chơi với mày." Diệp Tư đẩy mấy cái, Tống Nghĩa chẳng nhúc nhích, cúi đầu mở điện thoại đưa ảnh cô nàng hoạt hình ngực khủng cho cậu xem: "Ê, nhìn này, được không?"
Diệp Tư liếc một cái: "Cất đi, không hứng thú."
"Thế cái này?" Lại đổi sang kiểu chân dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!