Khi trèo cửa sổ ra ngoài, suýt chút nữa Diệp Tư đã đá vỡ kính, Hà Tu vừa chạm đất đã bị Diệp Tư nắm tay, lôi chạy như gió thổi vù vù.
Đã qua giờ tắt đèn, cả khuôn viên trường tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bước chân hỗn loạn của hai người vang dồn dập trên mặt đất, rồi dần dần hòa vào cùng một nhịp.
Gió đêm lướt qua bên tai, Hà Tu khẽ hắng giọng: "Cái đó..."
"Đợi chút rồi nói." Diệp Tư hít một hơi, lại tăng tốc, "Nhất định phải cứu Ôn Thần, chuyện khác không sao, nhưng nếu vì việc này mà bị thông báo phê bình, ba cậu ta thật sự sẽ g**t ch*t cậu ta với Tống Hứa."
Một tuyên ngôn chính nghĩa biết bao.
Diệp Thần hết lòng nghĩ cho tính mạng bạn cùng phòng.
Hà Tu thở dài, cảm thấy chính mình cũng ngại mở miệng nói tiếp.
Trong lòng Diệp Tư như có ngọn lửa kìm nén, chắc là do ban ngày nghe chuyện về Giản Minh Trạch nên tâm trạng buồn bực, giờ biết Ôn Thần gặp nạn lớn, bản thân lại có thể giúp được, nên cố chấp nhất định phải tìm được Ôn Thần trước khi tổ kiểm tra đến.
"Vào quán bar chỉ ở mười phút." Diệp Tư vừa thở hổn hển vừa nói, "Mười phút thôi, tìm thấy người thì tốt, không thì chúng ta quay về, trước khi tổ kiểm tra đến sẽ đá tung cửa tủ của cậu ta, nhét hết mấy thứ lộn xộn kia giấu đi."
Hà Tu lo lắng nhìn gáy Diệp Tư: "Cái cửa tủ đó..." là bằng sắt.
"Đá chết nó! Liều mạng mà đá!" Diệp Tư nghiến răng, "Cậu mau nhắn cho Thẩm Lãng, bảo cậu ta đá trước đi."
Hà Tu lại thở dài, xóc nảy gửi cho Thẩm Lãng một tin nhắn đầy lỗi chính tả, truyền đạt tinh thần chỉ huy của đại ca ký túc.
"Cậu chạy chậm lại chút." Hắn không nhịn được nhắc, "Cẩn thận xương cụt của cậu."
Diệp Tư hoàn toàn không nghe lọt tai, trong đầu toàn là hình ảnh Ôn Thần đáng thương đứng dưới quốc kỳ, bị ép kiểm điểm chuyện mỗi cuối tuần cùng Tống Hứa kia kia nọ nọ.
Đ** m* nó.
"Về ký túc xá chúng ta phải dạy dỗ cậu ta một trận!" Diệp Tư nghiến răng nghiến lợi, "Chưa đủ tuổi mà đã làm mấy trò bậy bạ!"
"Ôn Thần trưởng thành lâu rồi, hôm nay Tống Hứa cũng vừa thành niên." Hà Tu thở dài, "Cậu nói giờ cũng chẳng còn ràng buộc gì với họ nữa."
"..." Diệp Tư nghẹn lời, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng có chút cảm khái.
Đã trưởng thành rồi, có thể tự quyết chuyện của mình, cũng phải chịu trách nhiệm với tương lai.
Thực ra cậu đã từng trưởng thành một lần, nhưng đời trước vào ngày sinh nhật thành niên cũng chỉ cùng Tống Nghĩa, Ngô Hưng với mấy anh em uống chút bia rượu, chẳng làm gì đặc biệt.
Hai người đi từ cổng Bắc đi ra, sau đó đổi thành Hà Tu chạy trước, kéo tay Diệp Tư rẽ vào một con hẻm nhỏ, ngoắt qua ngoắt lại, cuối cùng thấy được quán bar kia.
Tường bằng đá, có chút phong vị cổ, trước cửa dựng biển hiệu quấn ống đèn led, uốn thành chữ enlighten.
"Cái quán bar rách nát này." Diệp Tư bĩu môi, "Sinh nhật cũng không đi chỗ nào tử tế hơn."
Thực ra Diệp Tư rất ít khi đến quán bar, hộp đêm gì đó, đám bạn bè đều thích uống bia ăn xiên nướng, lần duy nhất vào bar đã là từ rất lâu trước, tò mò theo ba cậu đi xã giao, chỗ đó vào cửa đã phải trả phí, vào rồi còn có mức tiêu thụ tối thiểu tính theo đầu người.
Nhưng quán trước mắt rõ ràng quản lý lỏng lẻo, cửa chẳng có ai, muốn vào là vào, trông hiền lành giản dị.
"Đi đi đi." Diệp Tư kéo Hà Tu một cái, "Do dự gì nữa, Diệp Thần dẫn cậu bay."
Hà Tu thở dài, lặng lẽ đi theo vào.
Bên ngoài enlighten trông thì nhỏ nhắn thanh nhã, bước vào liền biến thành Lady Gaga.
Khoảnh khắc Diệp Tư đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, suýt nữa bị tiếng nhạc disco chấn động tai và ánh đèn laser loạn xạ hất bật ngược ra ngoài. Ban nhạc Kanye mà dời đến đây chắc cũng bị so thành phong cách đồng quê ấm áp mất. Trên sàn nhảy chen lấn xô đẩy, không một ai bình thường, ai cũng như thể ngày mai chẳng còn sống.
"Khỉ thật." Diệp Tư gào một câu, nhưng hoàn toàn không nghe thấy tiếng mình, lại hít sâu gào tiếp, "Má nó! Đây là cái chỗ quái gì vậy?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!