Diệp Tư và Hà Tu vừa kịp lúc chuông báo vào lớp vang lên thì lao vội phòng học. Diệp Tư vừa ngồi xuống đã cảm thấy La Hán phía sau nhấp nhổm, tìm cơ hội chọc lưng cậu một cái.
"Làm gì đấy?" Diệp Tư quay đầu lại.
La Hán rụt rè: "Chuyện đó..."
"Biết rồi." Diệp Tư nói, "Chắc chắn sẽ gom đủ đội hình xuất phát cho cậu."
"Cảm ơn Diệp thần!"
Diệp Tư mặt lạnh quay lại phía trước, rồi nhướng mày với Hà Tu.
'Cảm ơn bạn cùng bàn', Diệp Tư mấp máy môi.
Hà Tu mỉm cười, cũng mấp máy môi, 'Không có gì.'
Nghe Lão Mã giảng được nửa bài, Diệp Tư bỗng nhíu mày, lại ngoảnh đầu nhìn ra sau.
Không lạ khi vừa nãy thấy có gì sai sai, chỗ góc lớp trống, Giản Minh Trạch chưa đến.
Bình thường trong lớp vắng ai cậu cũng chẳng để ý, nhưng lần này không thấy Giản Minh Trạch, trong đầu Diệp Tư chợt hiện lên bóng dáng đã gặp ở hành lang bệnh viện lúc trước. Khi ấy chỉ thấy quen quen, giờ nghĩ lại dáng đi quả thật hơi giống Giản Minh Trạch.
Nhưng bệnh viện đó gần quán mì, cách trường lại xa, cũng chẳng phải bệnh viện đa khoa hàng đầu, Giản Minh Trạch đi khám gì mà phải đến đó chứ?
"Hai bạn bàn cuối." Lão Mã dừng phấn, "Truyện tranh tạm cất đi đã, vị thần kia cũng quay lại nghe nào. Tiếp theo thầy sẽ giảng một cách giải 'thần tiên', đảm bảo nghe xong không hối hận."
Cả lớp bật cười khẽ, Diệp Tư hoàn hồn, Hà Tu cũng lấy nháp ra, còn mở nắp bút, tỏ ra rất nể mặt.
Lão Mã cười: "Đương nhiên nếu nghe xong mà thấy cách này tầm thường, cũng đừng vạch trần thầy nhé."
Diệp Tư mỉm cười, gom hết mấy thứ không liên quan đến toán trên bàn, bày ra tư thế "cả đời chung thủy" nghe giảng.
Hai bài tập được giảng hơn năm mươi phút, Diệp Tư chăm chú nghe, Hà Tu cũng vậy, còn liên tục ghi chép.
"Lão Mã nói cách tính này là thần tiên thật à?" Diệp Tư khẽ hỏi.
Hà Tu nghĩ một chút, "Cũng tính là thật, gợi cho tôi một cách giải kiểu Ngọc Hoàng Đại Đế. Để lát nữa tôi thử rồi trao đổi với thầy."
Diệp Tư suýt bật cười.
"Được, hai bài này đến đây thôi. Gặp đề thi phức tạp kiểu này nhất định phải tìm cách biến đổi hàm gốc, sẽ có lối tắt. Toán cao khảo kiểm tra tư duy chứ không phải tính toán liều mạng." Lão Mã thở ra, nhìn đồng hồ, "Còn mấy phút, thầy hỏi chút, cán sự thể dục, đội hình xuất phát trận bóng rổ đã chốt chưa?"
La Hán 'a' một tiếng, vì trẹo chân nên không đứng dậy, chỉ ngồi đáp: "Danh sách không đổi, chỉ là em không lên sân được."
Lão Mã gật đầu: "Tình hình của em thầy biết rồi. Vậy ai thay em?"
La Hán đá nhẹ ghế Diệp Tư, cả lớp im phăng phắc, nhiều người trong lớp quay đầu lại.
"Diệp thần—" La Hán khẽ gọi, "Không phải đã nói rồi sao—"
Lão Mã cười nhìn Diệp Tư: "Diệp Tư tham gia chứ?"
"Em tham gia." Hà Tu ngẩng đầu từ giấy nháp, bình tĩnh đậy nắp bút.
Cả lớp lặng đi một giây, rồi ồn ào như nổ tung. Lão Mã cũng sững sờ, Hà Tu cầm "cách tính thần tiên" trong tay: "Em ra sân, đánh chính, tạm thời chỉ tham gia một trận vòng bảng, sau đó xem tình hình mắt cá La Hán hồi phục thế nào."
Tiếng ồn ào dâng lên, Diệp Tư khẽ cong khóe môi, trong lòng dâng cảm giác đắc ý khó tả. Cậu giơ tay: "Thầy, em sẽ kèm học thần tập bóng, thầy cứ yên tâm ghi tên cậu ấy."
Hà Tu liếc nhìn cậu một cái, Diệp Tư vẫn cười híp mắt: "Vũ khí hủy diệt vũ trụ, học thần xuất kích!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!