Chương 33: Trận bóng đó để tôi chơi, cậu đừng tham gia nữa

Thứ Bảy là một ngày trời nắng rực rỡ. Trước cửa tiệm mì kéo không biết từ đâu chạy tới một con chó vàng lớn, tội nghiệp nằm ngay ngưỡng cửa, còn len lén đưa mông vào bậc cửa để hưởng gió từ quạt. Ông chủ vừa bước ra quát một câu, nó liền nhanh như chớp lùi mông ra ngoài, ông chủ đi rồi nó lại lén lút chui vào.

Diệp Tư ngồi dưới máy lạnh, ngậm kẹo m*t làm đề toán, Hà Tu ngồi đối diện cúi đầu viết bản kiểm điểm.

"Này." Diệp Tư rút kẹo m*t khỏi miệng, "Cậu phải viết bao nhiêu chữ thế?"

"Ba nghìn." Hà Tu khẽ thở dài, xoay xoay cổ tay, "Hồ Tú Kiệt bảo chưa từng phạt tôi bao giờ, nên lần này phạt phải thật nặng, còn bắt tôi trong bản kiểm điểm phải tự suy ngẫm tất cả những việc làm quá trớn từ khi lên lớp 12."

Diệp Tư cúi đầu cười hồi lâu, "Thế thì nhiều lắm đấy."

"Đúng vậy." Hà Tu cũng bật cười, "Lão Mã còn đem ảnh tôi chơi game ra chiếu trong buổi họp phụ huynh. Ông ấy thì không quản, nhưng Hồ Tú Kiệt tức lắm, bắt tôi kiểm điểm cả chuyện chơi game."

"Cho tôi xem với." Diệp Tư chống tay lên bàn nghiêng người sang, đọc ngược mấy hàng chữ.

"Ba, không nên phản kháng trước sự tẻ nhạt của cuộc sống và việc học thiếu tính thử thách." Diệp Tư mới đọc một câu đã muốn bật cười, cố nhịn đọc tiếp, "Không nên bị mê hoặc bởi rừng cây, biển lá, đồng cỏ nắng vàng trong game, không nên tìm kiếm niềm vui thật sự của năm cuối cấp trong thế giới ảo."

Diệp Tư đọc không nổi nữa, vỗ bàn cười lăn, "Cô Hồ chắc bị cậu chọc tức chết mất."

"Nhưng cô ấy không phản bác được." Hà Tu nhếch khóe môi, "Từng chữ đều là sự thật."

"Hà tất phải thế." Diệp Tư thở dài, "Cô ấy tự làm khó mình thôi."

"Cô ấy không thực sự giận đâu." Hà Tu nghĩ một chút, "Có thể lúc đầu hơi tức, nhưng sau thì hết, không thì đã chẳng bỏ qua cho cậu."

"Ờ nhỉ, lạ thật." Diệp Tư vừa làm toán vừa nói, "Lần này cô ấy đúng là rộng lượng."

Hà Tu liếc cậu, ngại không nói: Cậu gọi cô ấy là "mẹ" còn gì.

"Bạn cùng bàn, vất vả cho cậu rồi." Diệp Tư thở dài, "Hai người cùng phạm lỗi mà chỉ một người chịu, cậu viết kiểm điểm, tôi làm xong đề toán cho cậu chép."

"Được." Hà Tu cười nhẹ.

Bài tập tuần này khá cơ bản, mấy câu khó cũng theo khuôn, Diệp Tư lần lượt giải xuống đến cuối, đối chiếu với đáp án trong đầu, hoàn toàn trùng khớp.

Có chút.... đẹp.

Bỗng Diệp Tư chợt nhớ ra, "Phong cảnh trong game của cậu đẹp lắm à?"

"Ừ." Hà Tu đang viết phần kết cho bản kiểm điểm, "Có lúc tôi chẳng làm nhiệm vụ, chỉ chạy khắp bản đồ. Có một vùng núi cao và bầu trời đầy sao là chỗ tôi thích nhất. Ban đêm đứng trên đỉnh, sao dày đặc khắp trời, nhìn xuống là mây, trong làn mây mờ ảo còn có chòm đèn của một ngôi làng."

"Nghe thơ ghê." Diệp Tư cảm khái ngả người ra ghế.

Hà Tu khẽ cười, "Mỗi lần có bộ trang phục mới tôi đều đến đó chụp ảnh kỷ niệm."

Diệp Tư chỉ cười không nói, cậu thích dáng vẻ Hà Tu lúc nói về game, ánh mắt lạnh lùng của "học thần" như đang tỏa sáng.

"Gửi cho tôi một tấm đi." Diệp Tư nói, "Mặc bộ cậu thích nhất, tạo dáng ngầu nhất rồi chụp gửi tôi."

Hà Tu hơi do dự, "Để làm gì?"

Diệp Tư nghĩ đến sinh nhật của Hà Tu, buông thõng: "Chưa từng thấy, muốn mở mang chút."

Hà Tu thở dài, "Được thôi."

Ảnh gửi tới, Diệp Tư nhìn xong ngẩn người.

Đẹp hơn cậu tưởng: ánh sáng giao hoà, sao trời lấp lánh, nhân vật khoác áo choàng xanh đậm đứng trên mỏm đá cao, hai tay che ngang trán nhìn về ngôi làng mờ ảo nơi chân trời.

Diệp Tư thoáng ngẩn ngơ, cảm giác đó chính là Hà Tu, người đứng cô độc giữa mây nhìn trần gian náo nhiệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!