*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ký túc xá cũng mất điện, phòng rửa mặt tối om. Hai chiếc điện thoại mở đèn flash đặt trên bệ rửa tay. Diệp Tư đang bóp kem đánh răng được nửa chừng thì khẽ nghiêng người sang chỗ Hà Tu, cánh tay chạm vào nhau.
"Gì thế?" Hà Tu liếc nhìn cậu, "Có ánh sáng rồi mà cũng sợ à?"
"Ánh sáng hắt vào mặt, nhìn gương mới đáng sợ." Diệp Tư cúi đầu trước bồn rửa, "Nhanh đánh răng rửa mặt xong mau về nằm đi."
Hà Tu bóp kem, "Mông cậu còn đau không?"
"Phần mông thì không có cảm giác gì rồi," Diệp Tư nói, "nhưng chỗ trên rãnh mông động là đau."
Hà Tu nghĩ một lúc, à lên một tiếng, "Xương cụt à?"
"Chắc vậy." Diệp Tư thở dài, "Hồi nhỏ tôi cũng từng ngã kiểu này, phải đau hơn một tuần."
"Nhà vệ sinh giáo viên lát đá cẩm thạch đấy," Hà Tu hơi lo, "Cậu để ý hai hôm, không đỡ thì đi viện."
Diệp Tư ừ khẽ, "Không sao đâu."
"Tôi thấy cậu dễ bị giật mình lắm." Một lát sau Hà Tu lại nói.
Cổ tay Diệp Tư khựng lại, "Đúng là hơi vậy, chỉ là ghét người khác hù dọa thôi."
Hà Tu ừ nhẹ, định hỏi thêm nhưng thấy Diệp Tư bỗng tăng tốc chải răng nên đành nuốt lời.
Ký túc mất điện cũng đồng nghĩa không có điều hòa. Nửa đêm Hà Tu bị nóng tỉnh, nhìn điện thoại mới hơn ba giờ sáng.
Hắn chống người nhìn sang Diệp Tư. Diệp Tư vì sợ đau mông nên nằm sấp, có lẽ bị đè ngực nên hơi thở nặng nề.
Thật sự quá nóng, từng tấc da ngoài không khí đều rịn mồ hôi. Hà Tu bèn xuống giường lục ra chiếc quạt giấy in quảng cáo, rồi leo lại giường khẽ quạt.
Quạt được một lúc, Diệp Tư nằm sấp cảm nhận gió, thoải mái khẽ ừm một tiếng.
Hà Tu nghiêng tay về phía đó, gió hướng sang Diệp Tư, cậu lại ừm thêm tiếng nữa.
Rõ ràng mắt vẫn nhắm, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được vẻ thư thái ấy.
Hà Tu không nhịn được khẽ cong môi, lại nghiêng tay thêm chút nữa.
"Cậu có đó không?" Hà Tu khẽ gọi trong đầu.
BB ngáp một cái, "Sao thế?"
"Diệp Tư cậu ấy..." Hà Tu do dự, "Tim cậu ấy có phải không khỏe không?"
"Sao lại hỏi vậy?" giọng BB bình thản.
"Cậu ấy rất dễ bị giật mình, phản ứng mạnh, lại hay nhắc đến bệnh tim."
"Người bình thường cũng nói từ đó mà." BB nhàn nhạt đáp.
"Người bình thường sẽ hay nói 'bị dọa đến muốn mắc bệnh tim', còn cậu ấy nói 'nếu có bệnh tim chắc bị dọa chết'. Nghe qua giống nhau, nhưng suy nghĩ khác hẳn."
Trong đầu im lặng một lúc, Hà Tu tưởng BB ngủ rồi, chợt nghe tiếng thở dài, "Cậu thật nhạy bén."
"Vậy là tôi đoán đúng?" Tim Hà Tu trĩu xuống.
BB nói, "Tôi không thể bàn chuyện của Diệp Tư với cậu. Cậu muốn hỏi gì khác không, như bạn học mới chẳng hạn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!