Tống Nghĩa miệng thì nói chia tay thật buồn, nhưng suốt bữa ăn khuya lại chỉ lo tính cách nào để bớt bị ba mình đánh.
Diệp Tư vừa nhai gân bò vừa nói: "Bảng điểm sắp công bố rồi lại họp phụ huynh, tao thấy mày nên đi mua bảo hiểm tai nạn cá nhân cho chắc ăn."
Tống Nghĩa trừng mắt, giật lấy nửa xiên gân bò còn dang dở trong tay cậu: "Cút đi, tao không quen cái đồ vong ân bội nghĩa như mày."
Diệp Tư phủi phủi tay, ợ một cái: "No rồi."
Đúng là no thật, riêng trước mặt cậu đã hơn ba chục cây xiên, chưa kể lúc đầu còn để sang chỗ Hà Tu.
Diệp Tư dốc cạn lon bia trong tay, đứng lên nói: "Mai lại phải liều mạng học hành rồi, tối nay ngủ sớm thôi."
"Suốt ngày chỉ biết nói nhảm." Tống Nghĩa giả vờ đá cậu một cú: "Biến đi."
Từ chỗ Tống Nghĩa về phòng chỉ vài mét, nhưng Diệp Tư mới bước được hai bước đã ngả người lên người Hà Tu, "Tôi no quá rồi."
"Cậu ăn nhiều quá đấy." Hà Tu khẽ nhếch cong khóe môi, "Tôi nhớ Ôn Thần có thuốc tiêu hoá, lát nữa bảo cậu ấy lấy cho cậu."
Diệp Tư chép miệng: "Tôi đoán tối nay cậu ấy chắc ra ngoài hẹn hò với Tống Hứa rồi."
Tống Hứa lần này thi vào top 50, chuyển sang lớp 4 học cùng Ôn Thần. Buổi tự học tối nay, Diệp Tư nhiều lần vô tình ngẩng đầu lên, đều thấy cặp bạn cùng bàn ấy nhìn nhau cười ngớ ngẩn, cười đến mức lưng cậu cũng nổi da gà.
Diệp Tư quàng tay qua cổ Hà Tu: "Cậu nói xem, trong lớp mà thích ai thì cảm giác thế nào? Có phải thở thôi cũng thấy không khí ngọt không?"
Hà Tu khẽ ừ: "Nếu lại còn là bạn cùng phòng, chắc ngày nào cũng vui từ sáng đến tối, còn chẳng muốn nghỉ lễ nữa ấy chứ."
Mắt Diệp Tư sáng rực: "Tôi thấy cậu đoán trúng tình trạng của Ôn Thần và Tống Hứa rồi. Giờ chỉ còn thiếu mỗi việc đuổi Thẩm Lãng đi để Tống Hứa dọn vào phòng chúng ta là đủ."
"Cậu không sợ đồng tính à?" Hà Tu nhìn cậu.
Diệp Tư lắc đầu: "Tôi ghét con trai chạm vào mình, nhưng không hề kỳ thị đồng tính."
Hà Tu khẽ đáp "ồ", liếc cánh tay đang khoác chặt trên vai mình của cậu, định nói lại thôi.
Bài kiểm tra Diệp Tư đã xem lại lần nữa. Cậu lần này được 652 điểm, thực lực thật chỉ khoảng 450–480, trong khối miễn cưỡng lọt top 350.
Mới cố gắng chưa đầy một tháng, hiệu quả đã vượt mong đợi, nhưng kiểu người trước giờ chẳng học hành như cậu thì giai đoạn đầu tiến bộ nhanh, về sau sẽ càng khó, phải dốc hết sức.
Diệp Tư nằm trên giường xem lại ảnh chụp ghi chép của Hà Tu, thì ba Diệp bất ngờ nhắn tin.
[Lên lớp 12 rồi, ba nhất định sẽ đến [ok]]
Diệp Tư định chọn một cái sticker lém lỉnh để đáp, thì ba cậu lại gửi tiếp:
[Các con lớp 12 có phân lại lớp không? Giờ con học lớp mấy? Có cần ba xin chuyển lớp cho con không?]
Diệp Tư mỉm cười, nhắn lại: [Không cần, con rất hài lòng với lớp hiện tại.]
Ba Diệp: [Ừ được, tuỳ con, thuận theo tự nhiên. Vậy hẹn gặp con thứ Sáu nhé, ba mang cho con đặc sản vịt quay ướp của thành phố S, tiện thể tìm thầy thuốc nổi tiếng ở đó kê ít thuốc đem cho con."
Thuốc trợ tim.
Chữ từng gắn bó gần như mỗi ngày ở kiếp trước đột ngột hiện lên màn hình, Diệp Tư ngẩn người, rồi chỉ nhắn lại một chữ: [Vâng.]
Thoáng thấy mấy chữ đó, cậu có cảm giác nhẹ nhõm 'A, cậu giờ đã không còn phải uống thuốc nữa'. Nhưng cảm giác nhẹ nhõm ấy vụt qua rất nhanh, thay vào đó là sự đè nén đáng sợ hơn.
Không biết cậu có thể nhẹ nhõm bao lâu, không biết có sống qua được năm nay không.
"Tắt đèn nhé?" Hà Tu mặc đồ ngủ đứng dưới, tay đặt trên công tắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!