Trung học Anh Hoa vốn dĩ trước giờ vẫn "quân tử trước, tiểu nhân sau": lớp 10, lớp 11 hoạt động nhiều, lại không chia lớp theo thành tích. Nhưng đến khi kỳ thi cuối kỳ lớp 11 vừa kết thúc, trường lập tức như đổi cả khuôn mặt, từng "món lớn món nhỏ" bày ra trước mặt học sinh.
Đầu tiên là một đòn "ra oai" bằng bài kiểm tra khởi động, bắt học sinh phải ngoan ngoãn đi học thêm suốt hè. Sau đó mới đến kỳ thi phân lớp chính thức khi khai giảng, mỗi một thứ hạng là một cái hố, ai cũng đừng mong gian lận.
Năm đó, lên lớp 12, Diệp Tư chỉ ở lại lớp 4 một tháng. Một tháng sau, thi phân lớp, cậu hiển nhiên đi đến nơi mình phải đi.
Chuông báo hiệu vang lên, cổng trường và mấy tòa ký túc xá chẳng khác nào chuồng lợn mở cửa, đàn heo chờ mổ kêu eng éc ùa về phía tòa dạy học. Cách kỳ thi cuối kỳ mới trôi qua một tuần, đồng phục vừa giặt phơi khô xong đã lại mặc vào người, ai cũng ấm ức. Cái ấm ức ấy lộ rõ ở cổ áo đồng phục phanh toang, ống quần xắn đại.
Diệp Tư thì khác, cậu chẳng thèm mặc đồng phục, chỉ khoác cái áo phông đỏ chót. Giữa ngực áo in rõ nét một dấu X trắng, nét ngang nét chéo như vết cào, làm cái áo đỏ càng thêm rực lửa như máu.
Màu đỏ càng khiến da cậu thêm trắng, trắng đến lạnh lẽo, giữa tiết trời ngày hè nắng cháy lại toát ra một luồng khí lạnh băng.
Bỗng một cánh tay từ sau quàng lấy cổ. Diệp Tư thoáng nghi mình bị thành heo treo lên rồi, còn chưa kịp bật ra tiếng "má nó", thì giọng the thé của Tống Nghĩa đã nổ bên tai phải: "Á Diệp Thần! Lại sắp một lần nữa oanh liệt trên bảng xếp hạng rồi!"
"Diệp Vô Câu lại tái xuất giang hồ rồi." Một giọng rõ ràng còn ngái ngủ vang lên bên trái, Ngô Hưng ngáp dài, lim dim nhìn cậu: "Chào buổi sáng."
"Chào cái đầu mày." Diệp Tư khó chịu, lôi cái cục nợ đang treo trên người xuống, "Má nó, kiếp trước mày là cái móc khóa hả, bạ đâu cũng treo?"
Tống Nghĩa nhún nhảy tại chỗ hai cái, đầu gối chẳng thèm gập, hai cánh tay ve vẩy như thằng hề.
"Làm nóng, lắc cái nào, trước khi vô phòng thi phải xua hết tử khí, biết đâu lại có đứa may mắn nhích lên được một hạng."
Ngô Hưng ngáp tiếp: "Tao đủ điểm vô trường bình thường là được rồi, mày đừng lôi tao."
Tống Nghĩa khịt mũi: "Ngồi phòng thi số 20 thì oai gì chứ, còn chưa vô được phòng số 1, có khác gì bọn tao phòng 36 đâu."
"Phải không, Diệp ca?"
Diệp Tư lanh lẹ né sang một bên, để cái thằng định quàng cổ này hụt tay suýt ngã bổ vào Ngô Hưng.
Ngô Hưng vội vuốt tóc rối, gào: "Biến, đừng có chạm tao, tao còn buồn ngủ lắm!"
Tống Nghĩa quay đầu trợn mắt với Diệp Tư: "Mày né cái gì? Tao ngồi cặp kè cuối phòng 36 với mày hai năm trời, dự là còn thêm một năm nữa, mày đối xử với tao vậy đó hả?"
Ngô Hưng hừ lạnh: "Mày giỏi nói sướt mướt thế, sao gặp Hứa Thiện Nguyệt lớp 3 thì lại câm như hến?"
Nghe xong câu đó, Tống Nghĩa như bị vặn chốt khóa miệng, lập tức cụp mặt im thin thít. Diệp Tư không nhịn được cười, lộ ra tám cái răng trắng bóc, sự sắc bén toát ra từ người cậu trong nháy mắt bị xua tan, rực rỡ như nắng hè tháng sáu, tháng bảy.
Cậu nện một cú vào vai Tống Nghĩa: "Hai năm qua cảm ơn mày, năm tới tao không bồi nữa đâu."
Tống Nghĩa khựng lại: "Ý gì?"
Tiếng chuông báo cuối cùng vang lên, ngoài hành lang học sinh bắt đầu chạy nước rút. Diệp Tư đè hai tay lên sau gáy hai thằng bạn, mượn lực lao vọt đi: "Ông đây phải làm một trận kinh thiên động địa!!"
"Má nó!"
"Đù!"
Diệp Tư lao như cơn gió quét ngang đám học sinh, bỏ mặc sau lưng những lời thì thào "Diệp Tư điên rồi à?", "Nó định đánh thầy giáo đấy à?", "Suỵt, coi chừng nó đập vỡ sọ mày đó."
Trong phòng thi chỉ còn trống hai chỗ. Diệp Tư phanh gấp ở cửa, liếc về phía bục giảng.
Giáo viên giám thị lần này trông có vẻ quen, mà cậu không nhớ nổi là ai. Nam, đeo kính gọng bạc, dáng người trung bình, chừng bốn mươi tuổi, không có vẻ gì dữ dằn.
Thầy cũng nhìn lại, nhướn mày: "Diệp Tư?"
Cậu hơi ngạc nhiên: "Thầy biết em sao?"
"Ngưỡng mộ đã lâu." Thầy cười, "Vào đi, em ngồi đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!