(*) Định lý Bayes là một công thức toán học dùng để xác định xác suất có điều kiện.
Hà Tu bất chợt bị la một trận chẳng hiểu đầu đuôi, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Cậu tức cái gì chứ?"
"Bực vì người khác xem bài văn của tôi." Diệp Tư vừa nói vừa lật đống bài trên bàn rào rào, "Cậu đi ăn căng
-tin với Tống Nghĩa bọn họ đi, tôi không muốn ăn nữa."
"Ồ." Hà Tu cụp mắt xuống, "Vậy tôi cũng không ăn."
Diệp Tư nhìn anh: "Cậu giận dỗi cái gì, đi ăn với họ đi."
"Tôi không quen họ." Hà Tu nói.
Diệp Tư cạn lời: "Thế thì tự đi ăn, trước đây cậu chẳng phải vẫn tự ăn một mình sao?"
Hà Tu không trả lời, chỉ cầm cuốn Slam Dunk lật nhanh từ đầu tới cuối, rồi lại lật ngược từ cuối lên đầu, mới chậm rãi nói: "Trước đây đúng là vậy, nhưng giờ tôi đã quen có người cùng ăn rồi."
Diệp Tư hít sâu, trừng mắt nhìn hắn. Hà Tu cũng trừng lại. Hai người nhìn nhau vài giây, Diệp Tư vừa tức vừa buồn cười.
"Được thôi." Cậu thở dài một hơi, "Bạn cùng bàn của tôi đúng là đứa trẻ tự kỷ, chỉ nhận mỗi mình tôi chứ không nhận ai khác."
Diệp Tư đẩy ghế: "Đi nào, 'công chúa tự kỷ', tôi đi ăn cùng cậu."
Khóe môi Hà Tu khẽ cong, đứng dậy đi cùng cậu. Bên ngoài mọi người đang xúm lại xem điểm, chỉ có hai người họ đi thẳng qua đám đông. Đi được một lúc, Diệp Tư không nhịn được khoác tay lên vai Hà Tu. Hắn liếc nhìn bàn tay đang gõ nhịp trên không như đang đàn piano của ai kia, nói: "Cho tôi xem bài văn đó đi."
"Xem cái gì mà xem, bộ cậu bị gì hả?" Diệp Tư nhíu mày. "Ghen tị vì tôi viết văn hay à?"
Hà Tu gật đầu: "Đúng."
"......"
Diệp Tư nghiêm mặt: "Đừng có mơ."
Dù trước khi công bố điểm thi chia lớp Diệp Tư không thấy căng thẳng, nhưng khi kết quả ra, cậu vẫn thở phào nhẹ nhõm. Vào căng
-tin vừa ngửi mùi đã thấy đói, nhìn cái gì cũng muốn ăn.
"Trời ơi, tối nay vừa có sườn hầm vừa có gà sốt cay." Diệp Tư đứng trước hai hàng dài, khổ sở: "Khó chọn quá, vấn đề này thật sự không giải được."
Hà Tu nghĩ một chút: "Cậu xếp hàng gà sốt cay, tôi xếp hàng sườn hầm, tôi có thể nhường cho cậu hết sườn."
Diệp Tư nhướng mày: "Điều kiện là...?"
"Chỉ cần cậu cho tôi xem bài văn." Hà Tu cười đầy tự tin.
"Đừng hòng." Diệp Tư lạnh mặt, bước vào hàng sườn hầm, "Tôi ăn món này. Gà và sườn không thể có cả hai thì đành bỏ gà lấy sườn thôi."
Kết quả lúc ăn, nửa phần gà sốt cay vẫn vào bát Diệp Tư. Cậu cúi đầu ăn ngon lành, quên luôn vụ trao đổi ban nãy.
"Tống Nghĩa nói tối nay trong ký túc xá nướng thịt uống rượu, tiễn nó." Diệp Tư nhìn điện thoại nói.
"Tiễn? Cậu ấy đi đâu?" Hà Tu không hiểu.
"Tống Nghĩa sang lớp 18 rồi." Diệp Tư thở dài, "Haiz, sau này tôi ở lớp 4 coi như không còn bạn, thành kẻ cô độc rồi."
Đũa của Hà Tu khựng lại, ngẩng đầu nhìn: "Còn tôi thì sao?"
"Cậu không tính." Diệp Tư vừa bới sườn trong khoai tây vừa nói, "Cậu khác mà... chỉ là bạn cùng bàn thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!