"Đúng là thằng ngốc, tối qua ở cửa hàng chẳng phải đã thấy nó ngu rồi sao." Tống Nghĩa ghé sát, hạ giọng nói: "Tìm chỗ nào vắng đánh cho nó một trận đi, dù sao về nhà ba tao cũng sẽ đập tao, mông nở hoa hay cả người nở hoa cũng chẳng khác gì."
"Vẫn có khác đấy." Diệp Tư thu ánh nhìn bên kia về, liếc Tống Nghĩa một cái, "Tao thấy mày còn cứu vãn được, đừng tự buông xuôi."
"Thế mày cứ để thằng nhóc lớp 10 ngu kia vênh váo khắp nơi à?" Tống Nghĩa trợn mắt.
Diệp Tư lắc đầu: "Không muốn gây rắc rối, mấy hôm nay chú ý chút là được."
"Chú ý gì?" Tống Nghĩa hỏi.
Diệp Tư nói: "Ăn cơm thì đi đường vòng, chịu khó đi qua chỗ bảng thông báo nhiều hơn."
"Sao vậy?" Tống Nghĩa ồ một tiếng, "Điểm thi chia lớp sẽ dán ở đó hả, mày muốn biết kết quả đầu tiên à?"
Vở vấn.
Diệp Tư liếc cậu ta một cái: "Ừ."
Cậu cảm thấy thằng ngốc Doãn Kiến Thụ kia dù tệ cũng không đến mức trực tiếp cạy ảnh của Hà Tu, nhưng vẫn muốn phòng ngừa, lỡ đâu.
Nhỡ cạy mất ảnh bức ảnh đáng yêu của học thần đáng thì to chuyện.
Diệp Tư nhíu mày hỏi: "Học kỳ trước mày bảo thu nhận mấy đàn em, còn không?"
"Mấy đứa nào cơ?" Tống Nghĩa ngẩn ra, rồi phản ứng, "À, còn, muốn theo bọn mình, mà tao chưa đồng ý. Đội Lêu Lổng của chúng ta là tổ chức kín, chỉ ba đứa thôi, không ai chen vào được... Á! Sao đánh tao!"
"Làm tà giáo à?" Diệp Tư trừng mắt, lại nói: "Bảo tụi nó nếu cúp học lang thang thì cứ lượn quanh bảng thông báo, nếu tóm được kẻ khả nghi... tao sẽ cho nhập bọn." Hoặc là kéo đi học chung.
Tống Nghĩa nhăn mặt suy nghĩ hồi lâu mới miễn cưỡng ừ một tiếng, đến nơi vẫn chưa hiểu rốt cuộc phòng cái gì.
Sau kỳ thi chia lớp, không khí nặng nề, giờ thể dục Lão Tần cho cả lớp chạy thêm ba vòng. Con trai còn đỡ, con gái về sau bắt đầu tụt lại. Diệp Tư vốn không thấy mệt, nhưng cùng Tống Nghĩa đá qua đá lại, hơi thở cũng loạn, vòng cuối mới bắt đầu im lặng không nói.
Cậu lặng lẽ điều chỉnh hô hấp, định tăng tốc, từ xa đã thấy một bóng người từ tòa dạy học bước ra. Cao cao, dưới nắng tỏa sáng như có hào quang tri thức.
"Bạn cùng bàn!" Diệp Tư bật nhảy vẫy tay.
Hà Tu vẫy tay lại, chạy đến bên cạnh cậu: "Tôi vừa ở văn phòng Lão Mã thấy điểm Toán của cậu rồi."
Diệp Tư quay đầu liếc hắn một cái, thấy khóe miệng Hà Tu hơi cong, trông rất vui, đoán: "Không lẽ vượt 130 rồi?"
Hà Tu gật đầu: "Đúng tròn 130."
Diệp Tư hít sâu một hơi, rồi đột nhiên nhảy dựng lên, cắm đầu chạy như điên.
"Khỉ thật, mày bị gì thế? Chạy đâu vậy?!" Tống Nghĩa nghiến răng hét, đuổi vài bước đã đuối, chỉ thấy Diệp Tư bỏ xa, khóe mắt lại thấy Hà Tu cũng chạy theo.
Hà Tu mấy bước đã đuổi kịp Diệp Tư, vẫn chạy song song: "Bài đạo hàm lấy trọn điểm, bất đẳng thức, xác suất, elip, các bước cậu viết đều được chấm đủ, mất hai mươi điểm chủ yếu do chỗ bỏ trống."
Tất nhiên, Diệp thần mà học hành nghiêm túc cũng lợi hại lắm.
Diệp Tư cong môi: "Lần sau, lần sau tôi sẽ viết thêm vài dòng."
"Ừ." Hà Tu mỉm cười nhìn cậu, nhìn một lúc mới đưa mắt về phía đường chạy.
Không biết có phải ảo giác không, Diệp Tư nghe thấy Hà Tu khẽ thở ra, như trút gánh nặng. Cậu đang định hỏi, Hà Tu chợt nói: "Nhưng lần này điểm tôi giảm rồi."
"Hả?" Diệp Tư dừng chạy, "Bao nhiêu?"
Hà Tu cũng dừng: "138."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!