Lúc buổi diễn kết thúc, ánh đèn bừng sáng trong khán phòng tối đen, ban nhạc mặc trang phục kỳ lạ quay về hậu trường.
Đầu óc choáng váng, Hà Tu theo Diệp Tư đi lấy túi. Ra ngoài mới thấy trời đã sập tối, hắn đứng ngẩn ra hồi lâu, cho đến khi một thứ lạnh buốt bất ngờ chạm vào cánh tay khiến hắn rùng mình, lập tức hoàn hồn.
Đó là một lon bia ướp lạnh, loại bia tươi địa phương. Diệp Tư mồ hôi nhễ nhại nhìn hắn: "Uống đi, cậu không khát à?"
Hà Tu đón lấy. Diệp Tư tay trái cũng cầm một lon, khẽ gập ngón trỏ, "tách" một tiếng bật nắp, ngửa đầu tu liền ừng ực.
Yết hầu thiếu niên chuyển động lên xuống dưới lớp da mỏng. Hà Tu nhìn một lúc rồi cũng mở lon của mình.
Lon bia như được đào từ núi băng, lạnh tê tái. Hà Tu uống một hơi mạnh, cảm giác ngũ tạng lục phủ đều bị đóng băng, gáy lạnh buốt, không khỏi nhớ tới nỗi ám ảnh khi tắm sớm vào mùa đông.
Tuyến xe buýt 222 đã ngừng chạy, hai người chẳng ai đề nghị gọi taxi, cứ vừa đi vừa uống dọc con đường không biết dẫn về đâu.
Diệp Tư uống vài ngụm đã hết, bóp bẹp lon, bật nhảy ném, lon sượt qua mép rồi rơi gọn vào thùng rác phía trước.
"Diệp thần! Đỉnh quá!" Diệp Tư tự vỗ tay hoan hô chính mình.
Hà Tu liếc cậu, dừng bước, ngửa đầu nốc nốt nửa lon còn lại.
Diệp Tư nhướn mày: "Ý cậu là... không phục hả?"
"Ừ." Hà Tu đáp, không lấy đà hay uốn cổ tay, chỉ ước lượng khoảng cách, rồi ném từ dưới lên. Lon bia vẽ một đường cong gọn gàng, rơi trúng thùng rác.
"Hà Tu cũng đỉnh ghê." Hắn khẽ nhếch môi, tiện tay vác hai chiếc cặp của cả hai lên vai, tay đút túi quần đi tiếp.
"Trời, cậu biết không, lon rỗng vốn dễ ném hơn đó!" Diệp Tư chạy bước nhỏ đuổi theo.
"Ừ, mấy động tác màu mè của cậu ảnh hưởng đến chuẩn xác." Hà Tu cười, "Tôi không có ý so với cậu đâu."
Diệp Tư trợn mắt: "Nhưng rốt cuộc vẫn là giỏi hơn tôi, ý cậu là thế chứ gì?"
Hà Tu cố nhịn, cuống cùng vẫn bật cười: "Đúng."
Diệp Tư định giơ tay gõ vào gáy hắn, nhưng chợt nhận ra đây không phải Tống Nghĩa mà là Hà Tu. Người đẹp trai thông minh thế, lỡ đánh hỏng chỗ nào thì tiếc lắm. Nên cậu chỉ phẩy nhẹ một luồng gió sau gáy hắn.
"Gì vậy?" Hà Tu quay đầu.
"Muỗi thôi." Diệp Tư đáp.
Đi thêm một đoạn, Diệp Tư nhìn điện thoại: "Hơn mười giờ rồi, về ký túc thôi."
"Ừ." Hà Tu lấy điện thoại gọi xe trước. Khi xe tới, hắn hơi do dự nhưng vẫn để Diệp Tư lên trước, rồi cùng ngồi hàng ghế sau.
Trên đường về hai người ít nói. Hà Tu nhắn cho mẹ một tin xin lỗi vì thái độ ban chiều, khẳng định lại việc bản thân nhất định không học kinh tế. Chỉ hơn trăm chữ mà hắn gõ mất mười phút. Khi gửi xong, Diệp Tư đã ngủ thiếp.
Quầng mắt Diệp Tư hơi xanh, do học hành căng thẳng suốt tháng. Hà Tu cảm nhận được cậu thực sự dốc sức liều mạng để ở lại lớp 4, nên chiều nay khi Diệp Tư đẩy sách ra nói muốn "thi lớn chơi lớn", hắn thấy như có ngón tay khẽ chạm vào tim mình.
Hà Tu cẩn thận mở cặp, nhét tờ giấy ghi cách giải đạo hàm mà bản thân viết trước đó vào cặp Diệp Tư, nghĩ ngợi rồi lại cho thêm hai quyển truyện tranh, giả bộ như lỡ tay bỏ nhầm.
"BB." Hắn gọi thầm trong đầu, "Diệp Tư không chỉ trọng sinh, cậu ấy còn có hệ thống trợ giúp à?"
BB như bị dọa tỉnh: "Sao tự nhiên kết luận thế?"
Hà Tu ngập ngừng: "Bài văn điểm 0 năm đó chỉ tôi và thầy Tần biết. Thầy không kể ra, ai cũng tưởng tôi lạc đề."
BB do dự: "Nhưng lần này bài văn của cậu cũng nhắc đến câu đó..."
"Nhưng câu đó chỉ là dẫn dắt để phản bác thôi, chắc chẳng ai để tâm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!