Chương 26: Nguyện làm thanh xuân của cậu, nắm tay sánh vai, không ngoảnh lại

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Livehouse cách quán mì khá xa, Hà Tu tra thử thì dù không kẹt xe đi taxi cũng phải mất ba mươi phút, lại còn nằm ở hướng khác của thành phố H, nơi hắn chưa từng "mở bản đồ" khám phá.

"Đừng gọi xe." Diệp Tư lấy tay che màn hình điện thoại hắn, "Đi nghe nhạc live mà đi taxi thì mất vui lắm, mình bắt xe buýt tuyến 222, giờ này vắng lắm, vừa đi vừa ngắm cảnh hoàng hôn một tiếng."

Nghe vậy Hà Tu hơi do dự, Diệp Tư đã sải bước đi trước. Phố Vĩnh Bình là con đường dốc dài. Diệp Tư đeo ba lô lên vai, vừa chạy vừa nhún hai bước, mấy ngày nay tích tụ nặng nề dường như tan biến hết, tóc cũng tung bay theo từng động tác, trông hứng khởi hẳn lên.

"Bạn cùng bàn." Diệp Tư nhảy hai bước rồi dừng lại đợi Hà Tu, khoác tay lên người hắn, xoa bụng: "Mua hai cái hamburger ăn trên xe đi."

"Được." Hà Tu gật đầu, "Đầu phố có quán đó."

Quán hamburger ở đầu phố không tên không tuổi, biển hiệu nhỏ xíu nhưng vệ sinh khá ổn. Diệp Tư chống tay lên quầy nghiên cứu menu cả buổi, lại gọi thêm đủ thứ linh tinh cho chiếc hamburger của mình.

"... Thêm miếng đùi gà nữa." Diệp Tư chỉ menu rồi quay đầu hỏi, "Cậu ăn gì?"

"Giống cậu." Hà Tu thật ra không rành hamburger, chỉ là hắn hơi để ý mái tóc của Diệp Tư, đặc biệt muốn biết vì sao mấy sợi trên đỉnh đầu có thể tùy tâm trạng mà lúc bay bổng, lúc rủ xuống.

Thật kỳ diệu.

Nhận hamburger rồi Hà Tu mới thấy hối hận khi gọi giống cậu: chiếc hamburger dày đến mức gần như cầm không nổi. Hắn nghi ngờ lát nữa khó mà cắn cho gọn gàng. Đang định thừa lúc chờ xe bóc giấy xem bên trong có bao nhiêu tầng thì Diệp Tư khẽ vỗ tay hắn, "Nhịn chút."

Diệp Tư nhếch môi: "Lên xe vừa ngắm cảnh vừa ăn."

"Được." Hà Tu bật cười, "Quy củ ghê."

"Diệp thần dẫn cậu đi mở mang tầm mắt." Diệp Tư vênh váo khoác vai hắn, "Từ khi bước ra khỏi cửa, cậu đã đặt chân vào thế giới mới rồi."

Hà Tu gật đầu, hai tay giữ chặt cái hamburger, "Đi thôi."

Xe buýt 222 còn vắng hơn tưởng tượng, trên xe chỉ có hai cụ già và một đôi tình nhân. Diệp Tư lên xe lướt qua những hàng ghế đôi êm ái, đi thẳng xuống cuối, nhường Hà Tu ngồi sát cửa sổ.

"Cậu ngồi sát cửa." Diệp Tư nói.

Hà Tu vừa ngồi vững xe đã lăn bánh. Diệp Tư ngồi xuống bị choạng choạng một cái, hai người va hông vào nhau.

"Á." Diệp Tư kêu lên một tiếng lớn. Cô gái phía trước quay lại nhìn, nói gì đó với bạn trai, anh chàng kia cũng ngoái đầu, ánh mắt có chút khinh khỉnh.

Hà Tu nhíu mày, "Họ nói gì vậy?"

"Còn hỏi sao." Diệp Tư cười híp mắt, đẩy cửa sổ cho gió chiều thổi vào, nheo mắt: "Cô gái nói, sau lưng có hai anh chàng đẹp trai. Anh chàng kia liếc một cái bảo, cũng thường thôi."

Hà Tu sững ra, rồi cùng Diệp Tư phá lên cười.

Vừa cười vừa ho, Diệp Tư bóc hamburger ra. Một chiếc "siêu cấp vô địch" phải cao đến chừng hai mươi phân, từng lớp thịt và sốt chồng chất lên nhau. Cậu cũng hơi khó hạ miệng, nhìn một lúc mới miễn cưỡng cắn, chỉ cắn được nửa miếng thịt, 'chậc' một tiếng, dứt hẳn một miếng ra, ăn từng lớp.

Hà Tu nói: "Nếu cậu đói thế thì nên mua hai cái, dễ ăn hơn."

"Cậu biết gì." Diệp Tư liếc hắn, chỉ vào chiếc hamburger: "Đây là công trình kiến trúc tầm cỡ thế giới."

Hà Tu nhướng mày. Diệp Tư vừa chỉ vừa đếm tầng: "Cậu nhìn này, hamburger này nhìn tròn trịa mềm mại nhưng đứng vững ở trung tâm thế giới. Đây là móng nhà, tầng một thịt bò là sảnh triển lãm, tầng hai rau là tầng cảnh quan, tầng ba là phòng gym, tầng bốn bảo tàng, tầng năm khu tắm hơi, tầng sáu..."

Hà Tu không nhịn được cắt lời: "Tòa 'cao ốc hamburger' này rốt cuộc dùng để làm gì?"

Diệp Tư ngẩn ra, rồi đáp: "Cái này phải hỏi cậu."

"Hỏi tôi?"

Diệp Tư "a" một tiếng, chỉ lên miếng bánh trên cùng: "Trên nóc có khắc tên kiến trúc sư – Hà Tu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!