*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã tưởng rằng ăn một bụng đồ nướng sẽ khó ngủ, nhưng Diệp Tư vừa nằm xuống giường lật mình một cái đã ngủ say. Không chỉ ngủ, mà còn trong mơ thấy bản thân viết xong cả bài văn về "Điền Kỵ đua ngựa".
Ta cùng bạn cùng bàn thi nuôi chim.
Bạn thả chim sẻ vàng, ta thả chim phi nô.
Bạn thấy chim phi nô, liền đổi sang thả vẹt, ta đối lại bằng họa mi.
Bạn lại thả thiên nga, ta tung ra hạc.
Bạn giận dữ, thả cú mèo, ta bèn ôm ra... chim 'sa điêu'."(*)
(*) Sa điêu theo nghĩa đen là chim điêu cát, sống ở ven biển, hình dáng giống hải âu. Nghĩa lóng trên mạng thì là do đồng âm với "
" (ngốc nghếch, ngu ngốc, thằng ngốc), nên "sa điêu" được dùng rộng rãi để chỉ người hay hành động ngớ ngẩn, buồn cười, kiểu "ngáo", "hề hước". Mang sắc thái trêu chọc, chứ không hẳn chửi nặng.
______________
Trong tim như có điện xẹt một cái, Diệp Tư lập tức mở bừng mắt tỉnh dậy.
"Cái này không thể trách tôi giật điện cậu được, mày ngay cả trong mơ cậu cũng chửi tôi." Giọng Sa Điêu lười biếng vang trong đầu, "Không nhịn được phải nhắc cậu chút thôi, nên cố gắng nâng cao hiệu suất ban ngày. Còn ba trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học, nếu ba trăm ngày liên tiếp đêm nào cậu cũng học đến ba bốn giờ, e là lại đột tử trước kỳ thi mất."
"Biết rồi." Diệp Tư nheo mắt, vò rối tóc, vùi mặt vào lòng bàn tay tỉnh táo lại. Một lát sau lại nói với hệ thống: "Nhưng chuyện này làm khó lắm. Ban ngày hiệu suất của tao đâu có thấp, chủ yếu là bài tập buộc phải để đến nửa đêm mới viết, vì Hà Tu thường đến tiết tự học tối thứ tư mới viết được vài dòng, mà trước khi tan học mà viết xong cũng coi như không tệ rồi."
Sa Điêu không đáp nữa. Diệp Tư vén chăn chuẩn bị xuống giường, thì loa phóng thanh vang lên giọng dì phát thanh viên đầy hồ hởi chào buổi sáng.
"Ca khúc phát sóng hôm nay, Khó quên đêm nay."
Tiếng hát vừa cất lên, ba chiếc giường còn lại đồng loạt có người ngồi bật dậy, mặt mũi ngơ ngác.
"Chắc lại muộn mất rồi." Diệp Tư vừa trèo xuống thang vừa nói, "Tôi rút ra được rồi, trong ký túc xá chúng ta chẳng ai đáng tin, muộn học là muộn cả lũ."
Ôn Thần lạch cạch nhảy xuống, "Tôi vẫn nhanh hơn các cậu, tôi có thể bỏ qua rửa mặt."
Thẩm Lãng thì vài bước nhảy thẳng xuống, "Tôi thậm chí có thể bỏ mặc áo."
Hai người đồng loạt kéo quần ngủ, thay quần đồng phục. Ôn Thần đang định mặc áo thì Thẩm Lãng đã c** tr*n lao ra ngoài, một tay xách cặp, một tay thô bạo kéo áo chui qua đầu.
"Đỉnh thật." Diệp Tư cảm thán, "Tôi tin sớm muộn gì một ngày nào đó cậu ta thậm chí còn có thể bỏ luôn cả mặc quần."
Hà Tu lúc này mới từ trên giường chậm rãi xuống, đứng trước bàn yếu ớt nói: "Buồn ngủ quá."
"Ừ." Diệp Tư gật đầu, "Dù sao cũng muộn rồi, đừng vội, nhớ mang tất cho đúng."
Hà Tu nhìn cậu một cái, không nói gì, một lát sau mới khẽ giọng: "Sau này thật sự không thể thức muộn vậy nữa."
Diệp Tư khoác vai vỗ vỗ, thở dài: "Thế nên làm người đừng quá tham ăn, với lại ngựa không ăn cỏ đêm thì sao béo được."
Hà Tu nghe xong nhìn cậu với vẻ 'cậu nghiêm túc đấy à'. Diệp Tư chần chừ rồi nói thêm: "Tuy tôi ăn nhiều hơn cậu, nhưng lý thì là vậy."
Khóe miệng Hà Tu giật giật: "Giúp tôi nộp bài nhé, tôi trốn tiết Toán để đi tắm."
Nhìn cái cặp của hắn, Diệp Tư mới sực nhớ bài tập vẫn nhét trong mũ áo cậu, lập tức gật đầu: "Biết rồi, cậu đi đi."
Khi cán sự lớp thu bài, vừa nhìn hai tờ giấy đã nhíu mày: "Hai cậu lôi từ trong bãi rác ra đấy à?"
Diệp Tư uể oải ngáp: "Bị chim mổ đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!