Chấm bài tại chỗ, có điểm ngay.
Lão Mã trải phẳng hai tờ bài thi trước mặt, cứ như đang nhìn hai đứa con mới sinh, bên nào cũng thấy chưa nhìn đủ.
"Thầy ơi." Diệp Tư ôm một chân ngồi trên ghế xoay bút, "Cẩn thận huyết áp đấy."
"Cái thằng nhóc này." Lão Mã ngẩng đầu trừng cậu một cái, ánh mắt lướt qua hàng đáp án trên tờ trắc nghiệm, lại không giấu nổi niềm vui trên mặt, "Phần trắc nghiệm ở mặt đầu, Diệp Tư và Hà Tu đều làm đúng hết."
Tống Nghĩa lập tức quay sang camera nói to: "Các bạn trước màn hình nghe thấy chưa! Tân học thần và cựu học thần đều không mất điểm nào trong hai mươi câu trắc nghiệm! Không mất một điểm nào!"
Diệp Tư ngáp một cái: "Tống Nghĩa."
"Hả?" Tống Nghĩa quay đầu: "Làm gì, tao đang theo thầy chấm bài đây."
Diệp Tư chỉ vào ống kính: "Toàn khối đang xem đấy, tao đơn phương tuyên bố không có loại bạn thiểu năng như mày."
"Cút!" Tống Nghĩa siết chặt nắm đấm gào lên: "Đừng cản trở tao theo thầy chấm bài!"
Nói y như thể cậu ta đọc hiểu được đề vậy.
Diệp Tư lắc đầu, lúc thu lại ánh mắt thì nhìn về phía Hà Tu một cái.
Lúc nãy cái hệ thống Sa Điêu kia cứ lải nhải trong đầu cậu rằng đề lần này khó lắm, đặc biệt là phần toán, đủ sức làm khó đủ loại anh hùng.
Tự dưng Diệp Tư cũng thấy hơi căng thẳng, không biết Hà Tu có làm đúng không. Trong lòng cậu mong Hà Tu làm được, cũng chẳng vì lý do gì khác, chỉ là cảm thấy Hà Tu không nên để dính vết nhơ trong học tập.
Ở mảng học hành này, Diệp Tư cảm giác mình đã dần dần theo kịp bước chân của "học thần", đến mức mù quáng sùng bái hắn rồi.
"Phần điền chỗ trống..." giọng lão Mã kích động run rẩy, tay đặt trên bàn hít sâu một hơi rồi nói: "cũng đúng hết."
Tống Nghĩa gào lên: "Đúng hết rồi!!"
Hồ Tú Kiệt vỗ một cái thật mạnh lên lưng cậu ta: "Nhỏ giọng chút!"
"..." Tống Nghĩa ấm ức: "Lúc các thầy cô tìm em chẳng phải bảo em dẫn dắt bầu không khí sao."
Diệp Tư mặt không cảm xúc chỉ vào cậu ta: "Còn mày thì hủy diệt luôn tai mọi người."
Lão Mã hoàn toàn không quan tâm mấy màn cãi nhau bên này, ông cẩn thận cầm bài của Hà Tu lên xem câu chứng minh. Vừa nhìn hai giây đã nhíu mày, rồi đưa bài lại gần thêm chút.
Diệp Tư lại bắt đầu căng thẳng, dán mắt vào nét mặt của ông.
Nhíu mày là sao. Là chữ khó đọc, hay chứng minh sai chỗ nào?
Mà càng nhíu càng sâu, một câu chứng minh thôi, sai cũng không đến mức sai quá đáng, có cần nhíu mày như vặn thành dây thừng vậy không?
Diệp Tư xoay bút trên bàn, xoay một vòng, đầu bút "cạch" một tiếng gõ xuống mặt bàn, lại xoay thêm vòng nữa, lại "cạch" một tiếng, chẳng biết xoay bao nhiêu vòng, lão Mã bỗng ngẩng đầu lên nói: "Câu này Hà Tu chứng minh rất độc đáo, lúc thầy ra đề không nghĩ đến có thể dùng định lý số lớn, thật là cao kiến."
Cái trán nhăn chặt của Diệp Tư lập tức giãn ra, thở phào một hơi.
Bạn cùng bàn của cậu giỏi thật đấy. Diệp Tư khẽ nhếch môi quay sang nhìn Hà Tu. Hắn được khen cũng chẳng biểu lộ gì nhiều, chỉ gật đầu: "Cách chứng minh thông thường em từng làm trong huấn luyện thi đấu, nhưng bước quá nhiều, lần này chủ yếu tranh thủ thời gian."
Chà, chà, nghe đi, "tranh thủ thời gian" cơ đấy.
Diệp Tư thỏa mãn thở dài, mạnh thật.
Tống Nghĩa gật gù: "Tôi cũng không nghĩ ra có thể dùng 'định lý cây lớn', đến tôi chắc cũng chỉ dùng 'định lý cỏ nhỏ' thôi."
Hồ Tú Kiệt trừng cậu ta: "Vai trò bình luận viên của em đến đây có thể kết thúc rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!