Hà Tu sửa soạn rời đi, nhưng để lại cho Diệp Tư một cuốn sổ tay ghi chép lý tổng hợp mà hắn từng hệ thống lại hồi lớp 10, bảo Diệp Tư cứ lật ra trước mặt bạn bè, tiếp tục củng cố hình tượng "học kém".
Sổ ấy là hồi lớp 10 chỉnh lý, ghi chép hệ thống kiến thức tổng hợp khoa học cho kỳ thi đại học.
Phong cách kiêu căng đến mức "ba mẹ anh em cũng chẳng nhận ra nổi".
Sáng sớm, Diệp Tư ôm cuốn sổ đi photo, nhìn máy in nhả từng tờ mà khẽ thở dài.
Thật ra chẳng nói rõ được là tâm trạng gì, chỉ thấy người ngày ngày ở cạnh mình bỗng dưng biến mất hai hôm, hơi khó thích nghi. Nghĩ nếu một ngày nào đó Tống Nghĩa bỗng "tạch" cái biến mất, chắc cảm giác cũng sẽ na ná thế này.
Sáng sớm cửa tiệm hầu như chẳng có ai, ngay cả ông chủ cũng không thấy. Tiệm mở cửa, còn Thực ca thì ngủ trên tầng hai. Diệp Tư ngậm kẹo m*t, xem sổ ghi chép của Hà Tu, hai bên trái phải là Ngô Hưng và Tống Nghĩa gục xuống, hai vị "hộ pháp thần ngủ".
Đến trưa, hiệu sách bắt đầu đông lên, toàn học sinh lớp 12. Vừa ngồi xuống đã thấy "đại ca trường" mặt mày nghiêm túc cắm đầu học bài, sợ đến mức thở cũng không dám mạnh.
Sợ hãi thì sợ, nhưng lại không kìm nổi lén bàn tán trên diễn đàn.
Ngay cả Diệp Tư cũng bắt đầu học điên cuồng rồi sao.
Sau khi bị lộ thân phận học bá, Diệp Tư dần dần dựng thêm hình tượng "người ham học".
Người vừa thông minh vừa giỏi hơn bạn, lại còn chăm chỉ hơn bạn, thì bạn cãi lý được với ai đây?
Mà cũng không thể cãi lý, bởi cãi lý có khi còn bị đánh luôn.
Diệp Tư đang làm bài ngẩng đầu lên, phát hiện hai người ngồi đối diện lưng thẳng tắp, ánh mắt bi tráng kiểu "ngũ tráng sĩ núi Lang Nhai nhìn vực sâu" mà nhìn chằm chằm vào đề, còn Trương Sơn Cái ngồi chéo bên thì nghiến răng nghiến lợi viết điên cuồng, ngòi bút gõ cạch cạch như chim gõ kiến.
Cậu thở dài, định nghỉ một lát, móc điện thoại ra lướt WeChat.
Không ngờ Hà Tu vốn luôn sống ẩn mình lại vừa đăng trạng thái, chỉ mới một phút trước thôi.
Hai tấm hình, tấm đầu là cánh đồng lúa mì mênh mông nhìn từ cửa sổ tàu hỏa, tấm sau là ảnh chụp trong game: sóng lúa vàng óng nối liền với hoàng hôn ngoài chân trời, ánh mây đỏ rực, nhân vật nhỏ trong game chạy trong gió.
Không giống lúc ban đầu nữa, trang bị quần áo đã thay chất liệu cao cấp hơn, sau lưng thêm cây cung, bên hông đeo ống mũi tên, càng giống hệt avatar của Hà Tu.
Hà Tu viết: Trên đường đi gặp công chúa, tình cờ gặp một cánh đồng lúa mì. Băng qua nó, nhìn thấy mặt trời đầy lười nhác.
"Học thần biết đăng trạng thái cơ à?" Tống Nghĩa vừa tỉnh ngủ, cầm điện thoại mắt còn mơ màng, "Hiếm thật đấy."
Vừa dứt lời, dưới trạng thái của Hà Tu đã có một lượt like, đến từ chính Tống Nghĩa.
"Bỏ đi." Diệp Tư lạnh lùng nói.
"Hả?" Tống Nghĩa dụi mắt, "Bỏ cái gì?"
"Bỏ like đi." Diệp Tư ấn tay cậu ta, đưa di động mình ra, "Ai mới là bạn cùng bàn hả? Mày dám like trước, có còn quy củ nào không?"
"Mày từ bao giờ bày ra cái quy củ này thế?!" Tống Nghĩa tức lộn ruột, ấn hủy like, trợn mắt với cậu, "Tao thấy mày là có bạn cùng bàn rồi thì quên anh em. Người ta đi tìm công chúa, công chúa cũng chẳng bắt tao hủy like, thế mà mày lại tính toán!"
Diệp Tư lười cãi lý với thằng chưa tỉnh ngủ, bèn làm cú "like đầu tiên", rồi comment dưới bài đăng đó.
Diệp Tư: Kẹo vừng giòn, mười cân.
Hà Tu chắc để điện thoại ở ngay bên cạnh, rất nhanh rep lại: Mua mười tặng mười, có thể mang về hai mươi cân.
Diệp Tư nhìn dòng chữ mà cười ngớ ngẩn cả buổi, cảm thấy "học thần" lúc ngốc nghếch thì ngốc đến mức chẳng nhận ai, chẳng giống chút nào với cái danh "đại thần" liệt kê một kiến thức ra mười hai dạng đề.
Cười đủ rồi lại khôi phục gương mặt lạnh, Diệp Tư cất điện thoại, cúi xuống tiếp tục làm bài.
"Giờ thì được like rồi." Cậu vừa làm bài vừa nói với Tống Nghĩa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!