Chương 22: Người bỏ mặc bạn cùng bàn để về nhà với mẹ là cậu đấy

Sáng hôm sau, Diệp Tư dậy khá sớm, đầu óc còn hơi mơ màng, không nhớ rõ tối qua đã xảy ra những gì.

Chỉ nhớ bản thân rơi vào một cơn xúc động bộc phát nào đó, có uống chút rượu, loáng thoáng nhớ là đã cãi nhau với con hệ thống "ngốc" kia một trận.

Thật ra cũng chẳng có chuyện kinh thiên động địa gì, có lẽ chỉ là từng chút lửa nhỏ tích tụ, cuối cùng bùng lên những gì vẫn luôn đè nặng trong lòng. Lỗi cũng có phần ở cậu, hệ thống "Sa Điêu" thì đúng là phiền thật, nhưng nó quả thực đã cứu cậu một mạng.

"Mày có đó không." Diệp Tư gọi thầm trong đầu, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Xin lỗi nhé, hôm qua là tao không đúng."

Một lúc lâu sau, "Sa Điêu" mới hừ một tiếng, rồi lại im lặng.

Cũng thật là kiêu ngạo.

"Xin lỗi nha." Diệp Tư lại nói thêm một câu.

Cậu không giỏi dỗ người, cảm thấy thế là đủ, bèn trèo xuống giường.

Hà Tu không có trong phòng. Diệp Tư vừa cầm lấy cốc đánh răng thì Ôn Thần bưng chậu nước đẩy cửa đi vào.

"Chào buổi sáng, Diệp Thần." Ôn Thần tràn đầy sức sống chào cậu.

"Ừm." Diệp Tư nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng.

"Diệp Thần muốn ăn gì sáng nay?" Ôn Thần cười tươi hỏi, "Ăn chung nhé?"

"......" Diệp Tư không đáp, nhìn cậu ta một lúc rồi hỏi: "Hôm qua giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì à?"

Là cái gì đã cho cậu dũng khí dám thân thiết với tôi thế này?

Ôn Thần nhe răng cười: "Không có đâu, Diệp Thần nghĩ nhiều rồi."

Diệp Tư đành đẩy cửa ra ngoài. Hà Tu vừa rửa mặt xong ở phòng rửa tay, Diệp Tư đi tới chào, nặn kem lên bàn chải rồi nhỏ giọng hỏi: "Hôm qua tôi uống say có làm gì không?"

Hà Tu mặt mày bình thản: "Rất chín chắn, chẳng làm gì hết."

"Vậy sao Ôn Thần bỗng nhiên cười hề hề với tôi?" Diệp Tư nghi ngờ nhìn hắn.

"À." Hà Tu ngừng lại một chút, "Hôm qua cậu uống say mà lạnh lùng quá, làm cậu ta sợ chết khiếp."

Diệp Tư nhìn hắn chằm chằm một lúc, bừng tỉnh: "Vật cực tất phản?"(*)

(*) Vật cực tất phản có thể hiểu là: Khi một sự việc, hiện tượng phát triển đến mức cực hạn thì sẽ chuyển sang chiều hướng ngược lại.

"Ừ." Hà Tu nghiêm túc gật đầu.

Tiết đầu là Hóa học, Hà Tu như thường lệ vẫn không nghe giảng, rút máy chơi game ra. Diệp Tư vốn đã quen với cái phong cách kiểu "thần" này rồi, nhưng hôm nay Hà Tu vừa bấm vài cái thì ngoài cửa sau có tiếng bước chân, hắn liền tiện tay dựng máy game dựa vào tường trên bàn, màn hình lộ ra để Diệp Tư nhìn thấy.

Giao diện thanh toán của cửa hàng, trò "Pikachu chúng ta đi", giá 429 đô la Hồng Kông.

Diệp Tư ngẩn ra: "Cậu thích Pikachu à?"

Hà Tu nói: "Trước thì không, gần đây... bỗng thấy thích một chút."

Nói rồi bấm nút thanh toán, rất nhanh hiện dấu tích xanh, thanh toán thành công, bắt đầu tải về.

Diệp Tư thầm tặc lưỡi cảm thán, thật chịu khó tiêu tiền cho game. Làm thêm kiếm được bao nhiêu đâu, thế mà mua liền tù tì hết trò này đến trò khác, tiền lương cả tháng chắc bay hết rồi.

"Diệp Tư." Thầy dạy Hóa bỗng gọi cậu, "Em lên bảng làm câu số 6."

Diệp Tư cuống quýt cầm lấy tờ đề, vội vã lia mắt đến câu đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!