Chương 21: vôn điện

"Giải đấu bóng rổ?" Hồ Tú Kiệt ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ Hà Tu lại buột miệng nói ra điều kiện này, "Thi đấu làm đề thì liên quan gì đến bóng rổ?"

"Không liên quan." Hà Tu nói, vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, "Nhưng cái cuộc thi đấu đề tăng nhiệt huyết này vốn là thầy cô tùy tiện nghĩ ra thôi, với bọn em thì chẳng liên quan gì cả."

"Trao đổi ngang giá." Lão Mã vỗ tay, "Tôi thấy yêu cầu này vẫn hợp lý đấy, chủ nhiệm?"

Hồ Tú Kiệt cau mày, "Chuyện thi bóng rổ hồi cuối học kỳ trước đã bàn đi bàn lại rất lâu rồi, không phải trường cố tình cắt bỏ hoạt động của các em, mà vì năm nào trước trận đấu cũng có học sinh nảy sinh mâu thuẫn, lần trước Trần Tử Hàng..."

"Trần Tử Hàng làm sai thì đâu đến lượt bọn em gánh thay." Diệp Tư ngẩng đầu, lại ngừng một chút, cảm giác tim mình như đang nhỏ máu, "Thi đấu đề... được, nhưng phải đổi lấy giải bóng rổ. Vòng bảng, bán kết, chung kết, một trận cũng không được thiếu. Thiếu một trận thì cuộc thi này các thầy cô đi tìm người học giỏi khác làm đi."

Hồ Tú Kiệt trừng mắt, Hà Tu nhìn cô, nhắc khẽ: "Tìm người khác, chưa chắc ra được hiệu quả như mong muốn."

Hiệu phó Tiểu Vương bật cười, "Ý là không ai giỏi bằng hai em đúng không?"

Hồ Tú Kiệt thở dài, "Hà Tu học kỳ này... haizz, tôi cũng chẳng biết nói sao. Thôi được, hai em về trước đi, các thầy cô sẽ bàn thêm với nhau."

Hành lang giờ tự học yên tĩnh, Diệp Tư đi được hai bước đã thở dài, quay đầu nhìn Hà Tu, "Cậu,... haiz."

"Tôi làm sao?" Hà Tu hỏi.

Diệp Tư bực bội nhét tay vào túi, "Làm cái gì mà thi đấu đề nhiệt huyết, áp lực này tôi chịu không nổi đâu."

Cậu vừa than phiền, mấy sợi tóc trên đỉnh đầu liền dựng hết cả lên. Hà Tu khẽ nhếch khóe môi, "Cậu vừa rồi chẳng phải cũng đồng ý sao?"

"Đó là tôi theo thói quen đứng cùng phe với cậu thôi!" Diệp Tư trừng mắt.

Hà Tu cười, "Thì thi thôi, cậu áp lực gì, đúng ra tôi mới là người áp lực chứ?"

Diệp Tư méo miệng cười khổ sở, Hà Tu lại nói, "Nói nghiêm túc đấy. Không chỉ cuộc thi này, kỳ thi phân lớp lần tới nếu cậu làm tốt, rất có khả năng cậu sẽ đứng trước tôi."

Diệp Tư lắc đầu, "Cậu hạng nhất, dù sao tôi cũng chẳng viết lời giải."

Nói xong thì không thấy có gì, xung quanh im lặng mấy giây, cậu mới nhận ra câu này nghe dễ gây hiểu lầm.

Hà Tu nhìn cậu, "Xem thường tôi à?"

Diệp Tư vội xua tay, "Không, tôi không có ý đó, tôi..." còn chưa kịp nói xong thì trong lòng đột nhiên tê một cái, cả người giật nảy, đứng đờ ra.

Giọng của hệ thống "Sa điêu" vang lên trong đầu: "Vừa rồi là một cú điện giật, tuy biết cậu với Hà Tu chỉ là tình bạn thuần khiết không vụ lợi, nhưng vẫn phải nhắc cậu nhớ duy trì quan hệ với cậu ta, chỉ có học thần như cậu ta mới có một phần vạn khả năng giúp cậu lật ngược thành tích học tập."

"Cmn..." Diệp Tư bị điện đến mức suýt chửi hệ thống, nhưng chạm phải ánh mắt Hà Tu thì lại nuốt lời, đổi giọng: "Cmn, tôi vụng về mồm miệng thôi, bạn cùng bàn, cậu rộng lượng chút nha."

Hà Tu đầu đầy dấu hỏi chấm. Nhìn tên đại ca lạnh lùng ngầu lòi đời trước, giờ lại cười tươi nịnh nọt với hắn.

Diệp Tư cảm thấy mình giống hệt một con chó.

Còn là loại husky nịnh nọt, điên cuồng vẫy đuôi chỉ mong chủ nhân giảng cho một bài tập.

Không biết có phải vì kỳ thi phân lớp càng đến gần không, dạo này "Sa điêu" xuất hiện nhiều hơn, buổi sáng còn tranh thủ trước khi dì quản lý ký túc mở loa mà gào thét trong đầu cậu: "Dậy mau Diệp Tư! Dậy học đi! Muốn đoản mệnh à! Mau dậy học!!!"

Diệp Tư cảm giác mình mỗi ngày đều có thể bị dọa đến mười lần nhồi máu cơ tim.

"Má!" Diệp Tư bỗng nói, "Tôi muốn uống rượu."

"Uống rượu?" Hà Tu nhìn cậu, "Sao vậy?"

Vì tôi ngày đêm học hành, áp lực ngập đầu, bị ép phải đấu đề với cậu, còn bị hệ thống gào rú, thỉnh thoảng lại bị điện giật một phát. Tuy không đau, nhưng khiến lòng tôi bất an.

Bất an không biết mình có thể ở lại lớp 4 không, bất an không biết có khả năng hoàn thành nhiệm vụ không... bất an... không biết cuộc sống yên ổn không bệnh tật này còn kéo dài được bao lâu...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!