Chương 20: Trận đấu đề hăng máu này, đổi thành đấu bóng rổ nhé, đổi không?

"Làm sao thế?" – Hà Tu nhìn cậu, "Bị trật chân à?"

Diệp Tư thở hổn hển hai hơi, Tống Nghĩa cũng từ trong phòng đi ra, Diệp Tư chỉ vào cậu ta: "Tao chưa từng đánh mày bao giờ đúng không?"

Tống Nghĩa mặt mày nhăn nhó: "Tao với bạn cùng phòng chỉ hù nhau chơi thôi, ai ngờ mày nửa đêm không ngủ còn chạy ra ngoài lang thang, làm tao cũng bị dọa chết khiếp."

Ôn Thần ngái ngủ mở cửa bước ra: "Diệp Thần ra đây làm gì thế?"

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Diệp Tư, cậu bực bội quay người: "Ra đi vệ sinh."

Hành lang lại yên tĩnh, ai về phòng nấy. Hà Tu đứng dưới giường ngẩng đầu, nhìn Diệp Tư leo lên nằm xuống rồi mới theo lên.

Khuôn mặt hắn xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Diệp Tư, khẽ hỏi: "Cậu sợ tối à?"

"Sợ cái rắm ấy." Diệp Tư vừa nghĩ tới đã bực, từ dưới chăn lôi ra hai xấp đề thi, lặng lẽ trải phẳng.

Hà Tu thấp giọng nói: "Sau này cậu dậy đi vệ sinh thì gọi tôi, tôi đi cùng cậu."

"Biết rồi." Diệp Tư chột dạ lăn một vòng, giấu đề thi dưới người, "Ngủ đi."

Ngủ cái gì mà ngủ, phải đợi Hà Tu ngủ rồi mới lén trả đề thi về chỗ.

Nhưng hình như Hà Tu bị tiếng la ban nãy của cậu làm tỉnh hẳn, tiếng hít thở không giống lúc mới ngủ. Diệp Tư căng mắt chờ mãi, Hà Tu vẫn chưa ngủ, cuối cùng chính cậu nhắm mắt lại rồi thiếp đi mất.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, giường bên cạnh trống không, Diệp Tư ngơ ngác ngồi dậy, lại sờ dưới mông ra hai xấp đề của cả hai.

Cậu mở điện thoại, thấy Hà Tu để lại lời nhắn: "Đi tắm rồi, giúp tôi mang cặp xuống lớp, cảm ơn."

May mà còn sống sót, Diệp Thần.

Diệp Tư thở phào, cầm xấp đề xuống giường, nhét vào cặp Hà Tu.

Cả bữa sáng, Diệp Tư chỉ nghe Tống Nghĩa ở đó xin lỗi, cậu cúi đầu ăn bánh bao, không nói câu nào. Sau đó ngay cả Ngô Hưng cũng bị lay động, mở miệng xin cho Tống Nghĩa.

"Diệp Thần, Diệp ba ba, tha cho tao đi." Tống Nghĩa giả vờ quệt khóe mắt, "Hay là tao quỳ ngay trên bàn này dập đầu một cái cho mày nhé?"

Diệp Tư thở dài: "Tao có giận gì đâu."

Chỉ là thấy may mắn thôi, kiếp trước mà bị Tống Nghĩa hù một cái thế này, chắc cậu còn chẳng kịp đợi thằng ngốc kia tới cứu viện, đã ngủm luôn ngay tại chỗ rồi.

Cậu chưa từng để ai biết mình bị bệnh tim. Đường đường một đời Diệp Thần, sao có thể để người khác biết mình là kẻ không có tương lai?

Ăn xong, Diệp Tư vác cặp lên: "Lại mang thêm cho Hà Tu hai cái bánh bao, sáng sớm cậu ấy đi tắm rồi."

"Để tao đi mua!" – Tống Nghĩa lập tức nói.

Hà Tu bước vào lớp đúng lúc chuông báo vào học vang lên, mang theo hương bạc hà dễ chịu. Diệp Tư không nhịn được hít mũi mấy lần.

"Bữa sáng mua cho cậu rồi." Diệp Tư nói, rồi lôi bài tập hôm qua nộp cho lớp phó học tập. Hà Tu cầm cặp lên, lôi ra đề thi thì sững sờ.

"Chúng nó bị sao thế này?" Hà Tu nhìn xấp đề nhăn nhúm gần như rách nát, hỏi.

Diệp Tư cũng đưa xấp đề nhăn nhúm chẳng kém của mình cho lớp phó, điềm nhiên: "Sáng ăn sáng tôi không cẩn thận ngồi lên cặp cậu."

"Thế cậu cũng ngồi lên cặp chính mình à?" Hà Tu chỉ vào xấp đề của Diệp Tư.

Diệp Tư mặt không đổi sắc: "Tống Nghĩa ngồi lên cặp tôi."

Hà Tu đành nộp đề, nhỏ giọng: "Ngồi cũng không đến nỗi thế chứ. Hay là mông hai người các cậu có siêu năng lực gì đặc biệt?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!