"Mở mắt ra, ngồi dậy."
"Diệp Tư, ngồi dậy."
Ý thức dần dần quay lại, tinh thần từ khoảng trống rỗng trôi về hiện thực. Diệp Tư trước tiên cảm nhận được nhịp đập ổn định trong lồng ngực, sau đó cảm giác ấy mới lan dần ra tứ chi.
Cậu nhắm mắt lại, thử giơ ngón giữa tay phải, dễ dàng làm được, trong lòng thở phào một hơi.
Chưa chết.
Nhất định là ba cậu lương tâm trỗi dậy, đêm trước kỳ thi đại học kịp chạy về nhà, thuận tiện cứu mạng cậu một phen.
Giường bệnh viện cũng khá mềm, Diệp Tư nghĩ, chỉ là giọng bác sĩ thấy ghê quá, cố ý làm ra vẻ dịu dàng. Nếu ở trường mà có ai nói với cậu bằng giọng đó, cậu sẽ lấy cái bàn ủi là phẳng cái lưỡi đối phương ngay.
Giọng nói kia dây dưa một lúc không nhận được phản hồi, bất ngờ nổi điên.
"Đm mày! Ngồi dậy!!"
"M* nó!" Diệp Tư giật mình co rúm, bật ngồi dậy, trái tim vừa yên ổn chưa được bao lâu lại dập loạn xạ.
Trước mắt không phải bức tường trắng như tưởng tượng, mà là bầu trời đêm. Trên kính cửa sổ dán một tấm poster khổng lồ: một gã đàn ông mặc quần đùi đen với áo gấm hoa lòe loẹt, hùng hổ trừng mắt nhìn cậu.
Ca sĩ chính Kanye của ban nhạc Guns N' Roses.
Diệp Tư khá thích ban nhạc này, nhưng nếu nhớ không nhầm, cái poster này cậu đã thấy che sáng nên xé đi từ năm ngoái rồi.
Đây không phải bệnh viện, mà là phòng ngủ của cậu.
Tuy Diệp Tư sống khá buông thả, nhưng lại ưa gọn gàng: bàn học của cậu luôn sạch bóng, quần áo treo gấp ngay ngắn trong tủ, ga trải giường mỗi tuần thay một lần.
Khiến cậu thấy lạ không chỉ là tấm poster kia, mà còn có bộ đồng phục năm ngoái treo trong tủ đang mở, cùng với ga giường dưới mông hoàn toàn khác cái vừa thay hai hôm trước.
Cảm giác trùng lặp kỳ lạ mãnh liệt, ngỡ như thời gian bị đảo ngược.
Giọng nói kia lại vang lên:
"Bất ngờ không? k*ch th*ch không? Hoài niệm không?"
"......"
Diệp Tư hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn lên trần nhà. Âm thanh truyền từ phía trên đó, nhưng trên trần chẳng có gì, trắng xóa như băng tuyết.
"Mày là ai?"
Âm thanh không trả lời mà bắt đầu đọc hồ sơ theo kiểu máy móc:
"Diệp Tư. Học sinh lớp 12. Chết vào đêm trước kỳ thi đại học, nguyên nhân tử vong: bệnh tim bẩm sinh tái phát. Tuy trước khi chết có uống bia rượu quá độ, nhưng dáng chết vẫn coi như khá đáng yêu. Lúc sống là một hảo hán, độc chiếm bảng học kém ở Trung học Anh Hoa suốt ba năm, ngang ngược bá chiếm, coi khinh bọn cặn bã. Bạn thân là Tống Nghĩa và Ngô Hưng, kẻ thù là tên xã hội lưu manh Thái Tuế ở phố Vĩnh Bình.
Niềm vui lớn nhất đời này chính là sắp thoát khỏi bảng xếp hạng học kém... đáng tiếc thay, thoát không thành. Ông Trời vì ngăn cậu thoát bảng mà thà cho cậu chết."
Giọng nói kia lại trở nên bỉ ổi: "Có tức không?"
Diệp Tư im lặng hồi lâu.
Lúc mới tỉnh đầu óc còn rối loạn, nhưng giờ, cậu bắt đầu tỉnh táo lại.
Một cảm giác tê dại, lạnh buốt theo sống lưng bò lên, bò đến gáy, rồi bò lên sau đầu. "Bộp", thông suốt.
Diệp Tư thở hổn hển mấy hơi: "Tôi... chết rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!