Chương 19: Diệp Tư lặng lẽ vo tròn đề thi thành cục giấy rồi nhét vào túi quần

Từ văn phòng đi ra, cả hai người đều im lặng suốt dọc đường. Sắc mặt của Hà Tu có chút bối rối, phải một lúc lâu sau mới dần bình tĩnh lại. Còn Diệp Tư thì không dám mở miệng, hận không thể khâu luôn miệng mình lại.

Đi đến sân bóng rổ nhỏ trước căng

-tin, Tống Nghĩa bỗng hét to một tiếng "Diệp Tư!", rồi thẳng tay ném một quả bóng tới.

Diệp Tư đưa tay chụp gọn, bóng đập mạnh vào lòng bàn tay phát ra tiếng "bộp", cổ tay cậu khẽ ấn xuống đập liền hai cái.

"Lên đi!" Tống Nghĩa đã bắt đầu điên cuồng chạy xuống rổ, "1v1v1!"

Đã một thời gian rồi Diệp Tư chưa đụng vào bóng, cầm lại trên tay thấy thật thân thuộc. Sau khi phát bệnh ở cấp hai, cậu rời khỏi đội bóng, nhưng cũng không hẳn bỏ hẳn bóng rổ. Nghe tiếng bóng dội trên mặt sân, trong cậu dâng lên một cảm giác mãnh liệt rằng: "Ông đây hôm nay vẫn còn sống nè."

Không nói lời nào, cậu dẫn bóng xông thẳng lên.

Quá quen thuộc với thói quen đánh bóng của Ngô Hưng và Tống Nghĩa, Diệp Tư dễ dàng dùng một động tác giả lừa Ngô Hưng, lại tiến lên vài bước, một cú xoay lưng vượt qua Tống Nghĩa, rồi ba bước lên rổ. Quả bóng chạm vào lưới, bật nảy trên mặt đất rồi lại trở về tay cậu.

"Khỉ thật, lại chơi cái chiêu này!" Tống Nghĩa chửi: "Có thể để cho bọn tao sờ vào quả bóng được không?"

"Không thể." Diệp Tư uể oải đáp, lùi lại mấy bước rồi bật nhảy ngoài vạch ba điểm, cổ tay khẽ hạ xuống, nhẹ nhàng đưa bóng đi.

"Soạt....."

Ngô Hưng thở dài, quay đầu trừng Tống Nghĩa: "Mày bảo gọi nó ra làm gì?"

Tống Nghĩa chỉ vào Diệp Tư: "Bây giờ là 2v1 rồi! Đừng có mà kiểu quá nha!"

Diệp Tư cười hờ hững, Tống Nghĩa cầm bóng lao tới, cậu cố tình thả lỏng để cho qua, nhưng khi quay người đuổi theo, trong khóe mắt bỗng lọt vào một bóng dáng.

Hai bên đường rợp bóng cây ngô đồng cạnh sân bóng nhỏ. Cuối tháng sáu, những tán cây xanh mướt như vừa được quét một lớp sơn. Hà Tu đang ngồi dựa vào gốc cây to nhất, cúi đầu nghịch điện thoại.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rải những đốm sáng lốm đốm trên áo sơ mi. Mái tóc Hà Tu Mái bị gió thổi tung bay, phất phơ trông còn lười nhác hơn cả lá ngô đồng.

Quả thật trông rất đẹp, đủ tư cách cùng cậu xuất hiện trên diễn đàn Anh Trung.

"Vào rồi!" Tống Nghĩa ba bước lên rổ, đáp đất rồi ôm chặt quả bóng, quay lại thấy Diệp Tư căn bản chẳng buồn đuổi theo.

"Làm cái gì thế! Xem thường anh em à!" Tống Nghĩa gào lên: "Hôm nay mày có phải ngông cuồng quá rồi không?"

Diệp Tư cười cười, vỗ tay ra hiệu cứ thoải mái lên đi.

Tiếng chuông hết tiết vang lên, ba người lại chơi thêm một lúc, đợi đợt đầu tiên người ăn xong đi ra, họ mới luyến tiếc rời sân vào kéo nhau đi ăn.

Hà Tu đã rời sân từ trước. Diệp Tư vốn nghĩ hắn đã ăn xong về rồi, ai ngờ sau khi lấy cơm xong tìm chỗ ngồi, liếc mắt một cái đã thấy Hà Tu ngồi một mình ở chiếc bàn tròn lớn.

"Đi đi, tới ăn với ông bố thần chảo của tao." Tống Nghĩa bưng khay lại, đặt xuống cạnh Hà Tu, bắt chước kiểu Diệp Tư thường ngày, "Này!" một tiếng.

Hà Tu ngẩng đầu: "Có việc gì?"

"À." Bị hỏi ngược, Tống Nghĩa sững lại, trong đầu nghĩ đáp án chuẩn không phải "Ừ" sao, đành nói không có gì, chuẩn bị ngồi xuống thì Diệp Tư đã đưa tay đẩy cậu ta ra, cằm hất sang chỗ khác.

"Mẹ nó, ngồi bên kia không được à." Tống Nghĩa bực bội kéo khay sang cạnh, Diệp Tư chen vào ngồi giữa hai người.

"Này." Diệp Tư chào một tiếng, đói lả nên vừa ngồi xuống liền ăn.

Hà Tu vừa ăn vừa đáp gọn một tiếng "Ừ".

Bốn người đều cắm đầu ăn, Tống Nghĩa ăn được hai miếng thì đột nhiên ngẩng đầu, cau mặt ngả lưng ra sau, nhìn chằm chằm gáy của Hà Tu và Diệp Tư.

Cái quái gì thế, "Ừ" cũng là đặc quyền của bạn cùng bàn à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!