Chương 18: Học thần sụp đổ tâm lý rồi, Diệp Tư liền dò xét bằng 'radar nhỏ' nói

Tất là đổi trong nhà vệ sinh giáo viên, Hà Tu vừa ra khỏi thì bị Hồ Tú Kiệt gọi đi. Diệp Tư một mình nghe theo tiếng chuông hết tiết một quay về lớp, kéo cửa sau nhảy vào chỗ ngồi rồi úp mặt nằm ngay xuống bàn.

Dù nằm sấp nhưng mắt cậu chẳng rảnh rỗi, khóe mắt vẫn quét qua mọi người trong lớp, tiện thể liếc sang Ôn Thần ngồi chếch mấy hàng phía trước bên phải.

Cậu bạn này vậy mà còn về sớm hơn cả hai người bọn họ.

Thầy Mã đừng gọi lão Mã nữa, gọi Thần Mã đi, không, chi bằng gọi là Tỳ Mã Ôn.(*)

(*) Tỳ Mã Ôn là chức quan giữ ngựa mà Tôn Ngộ Không từng làm trong Thiên Đình.

"Diệp thần." Tiểu Béo quay đầu lại hỏi: "Cậu về một mình à? Học thần đâu?"

Diệp Tư nheo mắt: "Liên quan gì đến cậu, quay lên đi."

Tiểu Béo ồ một tiếng, gãi gãi mũi quay lại, nhưng một lúc sau lại nhịn không được mà ngoảnh đầu: "Thật là hai cậu giải quyết đấy à? Ghê gớm thật, Ôn Thần lúc về trông như chẳng có chuyện gì cả."

Nghe vậy Diệp Tư lại liếc sang Ôn Thần, thấy cậu ta đang bình tĩnh sắp xếp đống đề thi.

Tiểu Béo dí cái mặt tròn mập lại gần: "Vậy học thần đâu?"

Diệp Tư đá một nhát vào ghế cậu ta, đẩy cả người lẫn ghế tiến lên một đoạn, lạnh lùng nói: "Học thần bị tôi mang vào chân rồi. Đừng lải nhải, đừng tưởng cậu mập thì tôi không nhét cậu vào gầm bàn được."

Câu này cậu cũng chẳng nói quá. Hà Tu nhìn bề ngoài lạnh lùng, nhưng nhiệt độ cơ thể lại cao hơn người thường, chiếc tất vừa đổi với cậu vẫn còn nóng hầm hập.

Hai người họ bốc thăm trong nhà vệ sinh giáo viên, kết quả là Hà Tu mang hai chiếc đen, Diệp Tư mang hai chiếc trắng. Giờ chân trái của Diệp Tư đi chiếc tất Hà Tu vừa tháo, hai bàn chân chênh lệch nhiệt độ rõ rệt.

Khác biệt ấy khiến cậu hơi bứt rứt, cúi đầu nhìn chân mình cả buổi cũng chẳng thấy gì lạ.

Nhưng lúc nãy khi tháo tất, Diệp Tư có cảm giác Hà Tu hơi đỏ mặt, chỉ thoáng qua thôi, nhưng bị cậu bắt được.

Thật ra bản thân cậu cũng hơi ngượng, nhưng lại giỏi giả vờ, che giấu khéo léo.

Điện thoại rung lên, Tống Nghĩa và Ngô Hưng gần như cùng lúc nhắn trong nhóm một câu giống nhau:

"Xem diễn đàn đi."

Diệp Tư mở diễn đàn của trường Anh Trung, kéo xuống hai cái thì thấy một bài đăng gắn mác đỏ hot đập vào mắt.

[Báo!!! Hà Tu với Diệp Tư cùng ký túc rồi! Ngày đầu tiên đã đi nhầm tất!!!]

Diệp Tư chưa bấm vào, đã nằm bò xuống bàn cười một trận.

Chiến thần lạnh lùng và Mục sư thánh quang lại bày ra tình tiết "thần tiên" thế này, dân hóng hớt rần rần cả lên.

Cậu mở ra xem, đủ loại bình luận, phần lớn lo lắng cho Hà Tu, sợ học thần về ký túc sẽ bị đánh, thậm chí có người còn nghi ngờ rằng về phòng cậu sẽ bắt Hà Tu ăn tất.

[Dù gì đó cũng là học thần Hà Tu văn nhã, ngây ngô không hiểu sự đời của chúng ta mà!]

Nhưng khi cái vị học thần văn nhã ngây ngô đó vung cái chảo to lên, phang "uỳnh" một tiếng khiến người ta ngã lăn thì có ai nhìn thấy đâu.

Diệp Tư tắt diễn đàn, ngồi thẳng dậy quan sát một vòng trong lớp.

Không thể không nói, tố chất học sinh lớp 4 khá cao. Thực ra vừa rồi xảy ra chuyện gì ai cũng biết cả, nhưng chẳng ai bàn tán, cũng chẳng cố ý giả vờ im lặng, lớp vẫn ồn ào náo nhiệt như bình thường.

Diệp Tư thở ra một hơi, thò tay vào ngăn bàn Hà Tu mò mẫm, mò trúng gói kẹo đào trắng, vốc một nắm ra, xé từng cái nhét hết vào miệng.

Ngọt thật.

Tiết hai là Văn, Lão Tần ôm tập tài liệu vào, trước tiên vỗ bàn cho lớp yên lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!