Ngoài cổng Tây có một quán nướng, mở đến tận hai giờ sáng, Diệp Tư thường xuyên đến, thân quen với ông chủ đến mức sắp thành cha con. Cậu dẫn Hà Tu tới trước quán, gọi một đống gân bò, thịt dê, cánh gà, xúc xích... rồi đưa cho ông chủ đặt lên than nướng.
"Cho nhiều ớt một chút ạ." Diệp Tư nói, quay đầu nhìn Hà Tu, "Cậu ăn cay không?"
Hà Tu gật đầu, "Ăn được."
"Ăn được, hay là thích ăn?" Diệp Tư hỏi xong lại khoát tay, "Thôi, để tôi bảo ông chủ nướng một nửa có ớt một nửa không ớt vậy."
Hà Tu nhìn ông chủ rắc ớt lên một nửa xiên thịt rồi dừng tay, thu lọ gia vị về, bỗng nói: "Thật ra là tôi thích ăn cay."
Diệp Tư nhìn hắn đầy khó hiểu, "Đã thích ăn cay, sao lại nói ăn được?"
"Vậy thì nên nói thế nào?" Hà Tu hỏi.
"Thích ăn cay thì lúc người ta hỏi phải nói: Tôi cực kỳ thích ăn cay, chứ không phải tôi ăn được." Diệp Tư trợn mắt, "Ví dụ, tôi hỏi cậu, chúng ta có thể làm bạn cùng bàn không?"
Hà Tu khựng lại một chút, "Tôi cực kỳ thích làm bạn cùng bàn với cậu."
"Đúng rồi!" Diệp Tư vung nắm đấm, "Phải lớn tiếng nói ra tình yêu trong lòng!"
Hai người đứng bên bếp nướng, than hồng nhảy nhót hắt ánh sáng lên gương mặt Diệp Tư. Hà Tu bất chợt quay đầu nhìn cậu, nhìn một lúc liền khẽ cong môi cười.
Động tác của Diệp Tư khựng lại, "Trên mặt tôi có gì à?"
"Không." Hà Tu nghĩ nghĩ rồi lại không nhịn được cười, "Có hơi ngốc thôi."
Diệp Tư ngẩn ra, sau đó giáng ngay một cú đấm vào vai hắn, "Đánh cậu giờ!"
Cầm đồ nướng mang về viết bài tập, Diệp Tư vừa ăn vừa nghe Hà Tu "diễn tập" giảng đề cho mình. Hơn một tiếng sau thật sự viết xong cả một bộ đề Toán. Hà Tu giảng bài rất nghiêm túc, tuy nói là diễn tập trước, nhưng Diệp Tư cảm nhận được hắn giảng từng bước rất chi tiết, ít nhất còn chi tiết hơn so với những gì cậu tự viết trong đề.
Những chỗ hiểu được thì Diệp Tư ghi nhớ trong đầu, những chỗ tạm thời không hiểu thì viết lại trên giấy. Viết xong đề Toán đã hơn hai giờ sáng, cả hai ngáp ngắn ngáp dài cùng nhau về.
Giường ký túc xá không thoải mái bằng ở nhà, nhưng Diệp Tư vẫn ngủ khá yên ổn. Trong mơ, cậu còn nghe thấy hơi thở của Hà Tu trên đầu giường. Không phải nhịp thở kiểu chậm dài, mà rất đều đặn, nhẹ nhàng, khiến người khác cảm thấy an tâm.....
Khi chuông báo thức reo, Diệp Tư suýt chút nữa ngất luôn trong mơ.
"Các bạn học sinh khối 12, một ngày quý giá bắt đầu từ buổi sáng, một năm quý giá bắt đầu từ tháng Sáu! Mau dậy học thôi!" Giọng nữ thô ráp gào trong loa phát thanh, "Ngay sau đây xin mời nghe một ca khúc dốc hết tình cảm mà tôi dành tặng cho các em — Cao nguyên Thanh Tạng!"
Tiếng ca vút cao của "Nhã Lạp Tác" với hiệu ứng âm lượng chắc chắn vượt xa trăm đề
-xi
-ben tràn ngập cả ký túc. Diệp Tư hoảng hồn chống người dậy, ngước nhìn cái loa trên khung cửa, tim đập thình thịch.
Cuối cùng cậu cũng hiểu ra vì sao ông ba cả cậu sáng suốt đến vậy, nếu kiếp trước đã phải ở ký túc, chắc chắn cậu đã sớm chết vì đau tim rồi.
Giường của Hà Tu cũng động đậy, vị học thần này ngồi dậy vùi mặt vào lòng bàn tay, một lúc lâu sau mới đưa tay vò rối mái tóc.
"Má!" Ủy viên thể dục của lớp 3 bên cạnh, Trần Lãng, ném chiếc dép treo ở đầu giường thẳng vào cái loa, "Câm mồm!"
Loa lại hát to hơn, Diệp Tư kinh ngạc nhìn đôi dép đó. Đêm qua mò về ký túc, cậu còn tò mò sao lại có người treo một chiếc dép ở đầu giường, hóa ra là để dùng thế này.
"Chào buổi sáng, Diệp thần." Trần Lãng nheo mắt nhìn cậu một cái, yếu ớt dựa vào tường, "Tối qua nghe nói ngài ghé thăm hàn xá, nhưng tiểu đệ buồn ngủ quá, chưa kịp đợi ngài về. Ở đây xin cúi đầu bái kiến."
Trần Lãng từng cùng Diệp Tư chơi bóng, bình thường gặp nhau cũng gật đầu chào hỏi, coi như nửa bạn bè.
Diệp Tư giả bộ ôm quyền đáp lễ, ôm lấy trái tim nhỏ của mình, mặt đầy mơ hồ quay người xuống thang.
Nhưng cậu không chú ý Hà Tu bên cạnh cũng đồng thời làm động tác như vậy. Hai người vừa bước xuống bậc đầu tiên, vai liền đụng vào nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!