Diệp Tư ngẩn ra mất một giây mới phản ứng kịp, mắt trừng to hỏi: "Cậu cũng ở 602 à?"
Hà Tu gật đầu: "Ký túc chúng ta kỳ này có hai người chuyển sang ở ngoại trú. Ôn Thần bù vào một chỗ, không ngờ người còn lại lại là cậu."
Diệp Tư 'à' một tiếng, trong lòng vừa thấy ngượng ngượng vừa thấy phấn khích, không biết nên diễn tả cảm giác này thế nào. Cậu chệp miệng rồi hỏi: "Thế giờ còn trống giường nào?"
"Cạnh giường tôi, sát cửa." Hà Tu nói, "Cậu muốn gần cửa sổ không? Tôi có thể đổi cho cậu."
Thực ra Diệp Tư cũng thích gần cửa sổ, cảm giác ai bình thường cũng thích vậy, vừa nhiều ánh sáng, tối đến lại có thể nằm trên giường ngắm trăng này kia. Nhưng mà...
Hà Tu bình thản nói: "Tôi không thích ánh nắng chói vào mắt, vốn định đổi sang chỗ sát cửa, không ngờ gặp đúng cậu chuyển vào."
"À, vậy đổi đi." Diệp Tư cười, "Tôi thích gần cửa sổ."
Khóe môi Hà Tu hơi cong: "Tôi cũng đoán là cậu sẽ thích."
"Các cán bộ môn xuống thu bài tập đi." Giáo viên trông coi buổi tự học nhắc.
Diệp Tư hắng giọng, cúi đầu lôi trong ngăn bàn ra cả chồng bài tập.
Cuối tuần để lại tận mười bảy, mười tám bộ đề. Diệp Tư làm bài đến gãy cả tay, mấy câu lớn thì vừa viết vừa lật sách, nhưng làm được chẳng nhiều, vẫn phải đợi thầy cô giảng lại.
Cậu liếc qua bài của Hà Tu, lời giải rõ ràng gọn gàng, xứng đáng với danh xưng học thần.
Diệp Tư gom bài của cả hai lại đưa cho cán bộ môn, bỗng cảm thấy ở ký túc xá đúng là lựa chọn sáng suốt, ít ra buổi tối có thể nhân lúc Hà Tu ngủ lén xuống học mấy bước giải mà ngại không dám hỏi.
Quá hoàn hảo luôn.
Một lúc sau lớp học yên tĩnh, Diệp Tư cầm sách vật lý lên đọc, xem được một lúc thì nghe bên cạnh có động tĩnh.
Hà Tu vẻ mặt điềm nhiên, ngay thẳng mà mở hộp lấy máy chơi game ra. Tuy tiếng động không lớn nhưng tâm trạng vui mừng thì lộ rõ, đôi mắt đen vốn lạnh nhạt kia giờ chẳng còn hờ hững như thường, suýt nữa thì lấp lánh bling bling phát sáng.
"Cậu kiếm tiền chỉ để mua cái này thôi à?" Diệp Tư hạ giọng hỏi.
Hà Tu khẽ ừ một tiếng, gắn tay cầm vào máy, mở hộp dvd nhỏ, khẩy ra một chiếc thẻ game bên trong.
Hộp to thế mà thẻ game chỉ bằng móng tay, Diệp Tư liếc thấy nhãn trên hộp: 429.
Đắt quá trời.
Diệp Tư tặc lưỡi: "Sao cậu không chơi game trên điện thoại, hầu như chẳng tốn tiền gì."
"Không hứng thú lắm." Hà Tu nói, "Game mobile toàn theo lối mòn, tôi thích máy chơi game cầm tay hơn."
Hà Tu nhanh chóng hoàn tất thiết lập ban đầu, rồi cắm thẻ mở game.
Diệp Tư ngại không dám ghé sát, chỉ hơi nghiêng người sang bên ấy, dùng khóe mắt nhìn. Liếc một hồi thấy đồ họa game cũng đẹp, mở đầu chẳng khác gì phim hoạt hình bom tấn, có một nhân vật nhỏ tỉnh lại trong tòa thành cổ thần bí.
Nhân vật nhỏ đó... Diệp Tư không nhịn được rướn mắt tới nhìn kỹ.
Avatar của Hà Tu?
Không sai, gương mặt anh tuấn lạnh lùng, mặc áo quần vải thô, chỉ là chưa có trang bị gì cả.
Hà Tu xếp chồng sách chắn thành "bức tường", kéo ghế lên trước che khuất tầm nhìn từ cửa sau, rồi hiên ngang ôm máy chơi game ngay trên bàn.
Xem ra cũng chẳng có ý định giới thiệu món hàng xịn này với người bạn cùng bàn dễ mến, đáng kính, đáng yêu.
Diệp Tư ngượng ngùng không dám nhìn nữa, sợ giống như bản thân chưa thấy bao giờ, bèn hắng giọng rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách giáo khoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!