Chương 14: Hoan nghênh cậu gia nhập phòng 602

Diệp Tư khoác vai Hà Tu mãi đến cửa phòng giáo vụ mới chịu buông ra.

"Báo cáo." Cậu đứng ngoài cửa gọi.

Cửa phòng giáo vụ chỉ khép hờ, thực ra cậu đã nhìn thấy Trần Tử Hàng rồi. Cái quần bò ống nhỏ gầy nhom rách rưới kia, cả toàn trường bàn nếu bàn về ngu ngốc thì chẳng ai vượt mặt nổi.

"Vào đi." Hồ Tú Kiệt bên trong lên tiếng, trầm giọng nói.

Diệp Tư đẩy cửa bước vào, lại bị Hà Tu dùng người chặn lại. Cậu khựng nửa giây mới nhận ra hắn là muốn đi trước cậu, tức thì nổi cáu, túm lấy áo đồng phục của Hà Tu. Cái sơ mi phẳng phiu lập tức bị vo nhăn nhúm, cậu mạnh mẽ chen người lên trước.

Chuyện vặt vãnh thế này thì có gì mà phải tranh à, Diệp Tư gào thầm trong lòng, hai thằng điên.

Trong phòng giáo vụ có ba người: Hồ Tú Kiệt, Trần Tử Hàng, và thầy Mã coi thi kỳ kiểm tra khởi động lần trước.

Diệp Tư vừa bước vào, thầy Mã liếc cậu một cái đã nhịn không được cười: "Bạ học Diệp Tư, chào buổi tối nhé."

"Buổi tối chẳng có gì tốt đẹp cả." Diệp Tư lạnh mặt đáp.

Thầy Mã cười híp mắt: "Hóa ra lần trước em bảo 'thầy ơi, em tin chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại', là có ý này à."

Diệp Tư suýt nghẹn một hơi lăn ra sau: "Không phải, lúc ấy em muốn nói là... thôi bỏ đi."

Nói cũng chẳng rõ. Lần trước khi có điểm trong văn phòng thì thầy Mã không có mặt, ai dè lần này bị bắt vì đánh nhau, lại đúng lúc thầy Mã tới góp vui.

Nghiệt duyên thôi, khỏi nhắc.

"Ba đứa các em." Hồ Tú Kiệt nghiêm giọng, mở miệng, "Hôm nay có người tố cáo các em đánh nhau, có thật không?"

"Có người tố cáo?" Diệp Tư trừng mắt, "Không phải chứ, chỗ bọn em đánh nhau bình thường chẳng ai dám bén mảng. Không lẽ Trần Tử Hàng ăn đòn xong lại đi mách cô? Thế thì mất mặt quá."

Trần Tử Hàng hai tay siết chặt nắm đấm, thấp giọng gầm: "Cút..."

"Đủ rồi!" Hồ Tú Kiệt trừng mắt, "Một hai đứa còn bày đặt anh hùng? Diệp Tư, em thừa nhận đã đánh Trần Tử Hàng phải không?"

"Thừa nhận chứ." Diệp Tư nhét hai tay vào túi quần, giọng dửng dưng, "Đấm đá đủ cả, coi như đánh cho vui thôi."

Trần Tử Hàng chỉ tay chửi thẳng: "Cái đmm..."

Rầm!

Hồ Tú Kiệt đập cuốn giáo án xuống bàn, khí thế như gõ mõ trong công đường.

"Tất cả im miệng!"

Trong phòng giáo vụ lập tức lặng đi. Trần Tử Hàng cúi đầu nhưng vẫn trợn mắt căm hận lườm Diệp Tư, còn Diệp Tư thì vẫn giữ dáng vẻ lười nhác thờ ơ đó.

Từ nhỏ cậu đã vậy, càng chửi càng chẳng biết sợ, ngược lại nịnh một câu thì có khi còn biết ngại.

Mặt Hồ Tú Kiệt xanh mét. Trước giờ Diệp Tư gây gổ linh tinh cô chưa từng tức đến thế, lần này thì thật sự nổi giận: "Điểm số lần này em có tiến bộ, cô vốn nghĩ có thể nhìn em bằng con mắt khác, không ngờ vẫn chứng nào tật nấy! Đã lớp 12 rồi, sao không chịu cố gắng hơn, ngày nào cũng đánh nhau thì thấy vui lắm à?"

"Em xin lỗi đã làm cô thất vọng." Diệp Tư khô khan nhận lỗi, "Nhưng nhiều khi có đánh hay không cũng chẳng phải em muốn là được. Như loại đáng đánh thế này, em thấy là phải đập cho một trận. Nhìn thấy mà không đánh, chẳng phải khó xử sao?"

Trước khi Hồ Tú Kiệt tức đến nổ tung, thầy Mã bên cạnh vốn cúi đầu xem đề bỗng bật cười thành tiếng. Tiếng cười ấy phá vỡ không khí căng thẳng, Hồ Tú Kiệt lạnh mặt quay sang nhìn, thầy Mã vội xua tay: "Xin lỗi, tôi nhịn không nổi, Diệp Tư em hài hước quá." Nói rồi ông đứng lên, cuộn mấy tờ đề nhét vào giáo án, "Tôi ra ngoài trước."

Chờ thầy Mã đi rồi, Hồ Tú Kiệt lại trừng Diệp Tư: "Về viết cho tôi bản kiểm điểm tám trăm chữ! Còn em — Hà Tu."

Người từ đầu đến giỡ vẫn im lặng ngẩng mắt lên nhìn, ném qua một cái nhìn "Hả?".

Như thể việc này chẳng liên quan gì đến hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!