(*) Xuất phát từ câu thần chú của một bộ phim hoạt hình.
Tiệm cắt tóc mà Diệp Tư giới thiệu nằm trong một con hẻm nhỏ. Hà Tu đỗ xe ngay ở cửa, chỗ có thể nhìn thấy, rồi cùng Diệp Tư đi vào.
"Ô, Diệp thần đến rồi à." Một anh chàng thợ có mái tóc đỏ chủ động bước ra chào, liếc nhìn Hà Tu, "Chưa gặp cậu bạn này bao giờ, hai người ai làm tóc?"
Hà Tu đảo mắt nhìn quanh tiệm. Bên trong tiệm không lớn, ngoài sảnh chỉ có bốn ghế, chia thành hai dãy đối diện nhau. Phía trong chắc là chỗ gội đầu, nhưng nhìn không rõ, đoán là cũng hẹp.
"Đều làm cả." Diệp Tư nói, "Giúp tôi làm cho anh bạn bá khí lạnh lùng ngầu lòi này một màu tóc hợp với khí chất thần vũ trụ của cậu ta. Nhưng chỉ nhuộm một lọn thôi, đừng quá nhiều."
"Thế chẳng phải chính là màu tóc của cậu à." Tony nhìn Hà Tu một cái, rồi lại rời ánh mắt về gương mặt Diệp Tư, "Thế còn cậu?"
"Cho tôi nhuộm lại màu đen." Diệp Tư đáp.
"Cậu muốn nhuộm lại màu đen?" Hà Tu nghe thế thì sững ra, "Tại sao vậy?"
"Thì chán rồi." Diệp Tư không muốn giải thích nhiều, vì có nói cũng khó nói rõ. Cậu đang định tìm chỗ ngồi xuống thì trong phòng gội đầu phía sau bỗng vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất, "leng keng" một cái giòn vang.
"Diệp thần, cẩn thận chút." Tony bỗng đi tới nhỏ giọng nói, "Cái thằng gì tên Hàng trường cậu ấy cũng tới, đang lôi một đứa vào định xử lý."
"Trần Tử Hàng?" Diệp Tư ngẩn ra, "Mới chiều đã xuất viện rồi à. Tôi còn tưởng bị cái chảo hôm trước phang cho thì ít nhất cũng phải nằm viện vài hôm cơ."
"Chảo gì cơ?" Tony nghe không hiểu, vừa lắc khăn vừa nói, "Hai cậu đợi một lát, xong bọn họ thì đến lượt các cậu ngay thôi."
Vừa quay người đi thì trong phòng gội đầu vang lên tiếng Trần Tử Hàng. "Cút ra ngoài, nhanh lên!"
Diệp Tư và Hà Tu cùng ngẩng đầu nhìn. Một bóng dáng mặc đồng phục trường Anh Trung từ phòng gội đầu bước ra, đầu còn quấn khăn, nhưng không quấn chặt, nước vẫn chảy xuống.
Mắt cậu ta sưng đỏ, nếu không phải Diệp Tư học cùng lớp nhiều năm, chắc đã không nhận ra.
Ôn Thần.
Ngay phía sau là Trần Tử Hàng, hắn giơ chân đá thẳng vào mông Ôn Thần, hất cậu ta từ bậc thềm phòng gội đầu xuống. Ôn Thần loạng choạng, cố gắng lắm mới đứng vững.
"Đi mau!"
Ngực Ôn Thần phập phồng dữ dội, cậu ta quay đầu lại định cãi lý, Trần Tử Hàng lập tức giật phắt cái khăn trên đầu cậu xuống.
"Quấn cái cmm! Hôm nay tao phải dí đầu mày xuống cạo trọc, còn khắc chữ 'gay' trên da đầu mày, để mày còn dám đi làm mấy trò bẩn thỉu ghê tởm ấy nữa không."
Diệp Tư khựng lại, cậu nghe rõ từ "gay" kia. Từ đó cậu hiểu, nghĩa là đồng tính nam.
Trên ngực và mông Ôn Thần đều in đầy dấu giày bẩn, rõ ràng trước đó đã bị đá qua một trận. Cậu ta bị xô đẩy, lôi kéo về phía chiếc ghế xa chỗ Diệp Tư và Hà Tu nhất. Gần đến nơi thì Ôn Thần bất ngờ quay đầu lại, quỳ rạp xuống trước Trần Tử Hàng, đầu gối nện xuống đất nghe "cộp" một tiếng, dính cả đám tóc vụn vương vãi.
"Xin cậu đấy, đừng bắt tôi cạo đầu. Tôi không biết ăn nói thế nào với thầy cô, với ba mẹ, tôi không còn mặt mũi sống nổi nữa."
Trần Tử Hàng cười khẩy: "Mày giờ mới biết thấy ghê tởm à? Mày với Tống Hứa sờ qua sờ lại, nửa đêm còn kéo nhau đi ngắm sao, lúc đó sao không biết nhục? Mấy thằng đồng tính như bọn mày tao nhìn phát là muốn nôn. Còn ở chung ký túc với tao nữa. Hôm nay tao không lột da đầu mày đã là nể mặt rồi."
Diệp Tư ngẩn ra hồi lâu, và chính trong lúc ngẩn ngơ ấy, bỗng nhiên cậu hiểu ra khá nhiều chuyện.
Từ lần ở căng tin, đến việc Ôn Thần nửa đêm không dám về ký túc phải khóc trong hiệu sách, rồi đến bây giờ.
Có lẽ bao gồm cả lần Hà Tu định nói gì đó rồi lại thôi, chắc chắn Hà Tu cũng biết chuyện.
"Đồ ngu." Một giọng nói kìm nén giận dữ vang lên.
Phản xạ đầu tiên của Diệp Tư là tưởng mình học được cách chửi thề bằng bụng, cậu ngơ ngác cúi nhìn bụng mình, rồi sực tỉnh nhận ra đó không phải tiếng của cậu.
Là Hà Tu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!