Chương 12: Có lúc, mối quan hệ giữa người với người thật thần kỳ

Hai người vòng qua tòa nhà bỏ hoang sau quán mì, đi cửa sau vào. Nhìn ra ngoài cửa trước thì phát hiện trên phố đã chẳng còn ai.

Cái nồi vẫn bị vứt trên đất, thật ra không nứt cũng chẳng vỡ, cảm giác vẫn còn dùng được.

Diệp Tư chạy ra nhặt lại điện thoại và cái chảo rơi bên cạnh. Chảo nặng hơn tưởng tượng, bằng gang thật, cậu bỗng hơi lo cho tính mạng của Trần Tử Hàng.

"Cậu vung trúng chỗ nào thế?" Diệp Tư hỏi, "Không phải đầu đấy chứ?"

Hà Tu ngập ngừng một chút: "Không trúng đầu, chỉ là bên hông thôi. Đại khái..." Hắn giơ tay so trên người Diệp Tư, từ vai, qua bả vai ra sau đến eo, động tác chỉ trên không, không chạm vào người cậu.

Diệp Tư kinh hãi: "Thế chẳng phải trúng nửa cái lưng rồi à?"

Hà Tu gõ gõ vào cái nồi: "Không thì sao, chảo to thế này cơ mà."

Cả hai im lặng một thoáng, rồi cùng bật cười. Hà Tu rất ít khi cười thành tiếng, hôm nay đã là lần thứ hai. Diệp Tư một tay khoác vai hắn, tay kia ôm bụng, cả con phố chỉ vang vọng tiếng cười ha ha ha của cậu.

Ông chủ quán mì đi ra, sốt ruột quát: "Thôi chưa hả, ngày đầu đi làm đã đánh nhau, mau dựng bàn ghế dậy, cái chảo mang ra sau, đầu bếp đang tìm đấy."

Ông chủ là một ông chú hơn bốn mươi, mặt mũi trông chất phác, nhưng ánh mắt lại viết rõ "không dễ chọc vào".

"Hà Tu mấy hôm nay tan ca sớm đi, muộn quá không an toàn." Ông liếc sang góc phố, hừ mắng: "M* kiếp, cái thằng Thái Tuế giờ rảnh quá, ba ngày hai bữa kéo mấy đứa học sinh gây chuyện."

"Ồ." Hà Tu gật đầu, "Thế còn tiền công mấy hôm nay..."

"Vẫn trả." Ông chủ lầu bầu, đi vào kho, "Quán mì nhà ta doanh thu ngày nào cũng tỷ tỷ, thiếu gì mấy đồng công này."

"Doanh thu tỷ tỷ á." Diệp Tư nghẹn lời, nhìn cái quán nhỏ mang phong cách nông thôn Nhật.

"Tầm nhìn ông chủ cũng hay thật." Hà Tu nói, "Lúc tuyển tôi chỉ vì tôi dịch được menu sang tiếng Anh, tiếng Nhật."

Diệp Tư không lạ việc Hà Tu biết tiếng Nhật — dù gì cũng là đại thần đọc manga bản gốc. Nhưng lạ là ông chủ: "Quán xập xệ thế này mở ở phố Vĩnh Bình, lấy đâu ra khách nước ngoài, dịch menu làm gì?"

Hà Tu bình thản: "Ông chủ bảo, lỡ mấy tên lưu manh có học thức thì sao."

Diệp Tư lại cười đến suýt lăn xuống đất, khoác vai Hà Tu thở hổn hển: "Thôi cậu đừng chọc nữa, tôi sắp cười chết rồi."

"Đi nào, mang cái chảo ra bếp sau." Hà Tu dựng ghế, "Cậu mãi mãi không biết cái chảo nấu cho mình từng trải qua những gì đâu."

"Câm miệng." Diệp Tư ôm cái bụng cười đến đau.

Quán mì này cậu từng đến rồi, lần đó cũng là sau một trận đánh nhau tiện ghé vào ăn. Ấn tượng là mùi vị tạm được, chỉ có điều lượng đồ ăn ít quá. Có lẽ đánh nhau hao tốn thể lực, lần đó cậu ăn hẳn hai bát vẫn thấy chưa đủ.

"Cậu thấy đói à?" Hà Tu hỏi.

"Hơi hơi." Diệp Tư xoa bụng, "Cậu làm phục vụ ở đây hả?"

"Ngay cả phục vụ cũng không phải." Hà Tu nói, "Trước khi phỏng vấn tôi còn học đàng hoàng cách làm mì, nhưng ông chủ bảo tôi là bộ mặt của quán, bắt tôi ngồi trong quán toát ra khí chất văn hóa."

Diệp Tư nghĩ tới quyển 'Người Nhật dạy cách làm mì ramen', cười đến mỏi miệng. Cậu phịch xuống ghế: "Bộ mặt của quán à, vậy thì cho tôi một bát mì đi, sáng giờ chưa ăn gì."

"Bộ mặt của quán đồng ý vấn đề này." Hà Tu vén tấm rèm tre nhỏ tạo phong cách Nhật, đi vào sau, xắn tay áo. Chuông gió treo trên rèm leng keng.

Diệp Tư chợt thấy cảnh tượng này thật giống manga Nhật. Không phải cái quán nhỏ mộc mạc này, mà là vì Hà Tu rất giống nam chính vừa học vừa làm thêm trong truyện.

Cậu từng lang thang trong diễn đàn trường Anh Trung, có một bài bình chọn nam thần. Cậu và Hà Tu mỗi người một phe, thế ngang bằng, cuối cùng đưa ra kết luận "nam thần vô song".

Diệp Tư bĩu môi: "Đều là người mà mấy cô không với tới được đâu."

Bát mì Hà Tu bưng ra thật kỳ diệu: thịt xá xíu phủ kín cả mặt, rắc vừng thơm lừng, phải dùng đũa gạt ra mới thấy được mì phía dưới. Thêm bốn nửa quả trứng lòng đào lại để riêng trên đĩa nhỏ, trông đã thấy ngon miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!