Phố Vĩnh Bình nằm ở đường hướng Bắc Trung học Anh Hoa, đường không rộng, hai bên là đủ các loại cửa hàng nhỏ, sau lưng đều là mấy dãy nhà dở dang bỏ hoang do giải tỏa mặt bằng. Lâu dần, con phố này biến thành võ đài tranh giành địa bàn của đủ loại lưu manh.
Đi tiếp về phía bắc còn có Trường Thất Trung – ngôi trường loạn nhất thành phố H, đám côn đồ trong trường đó có khi còn nhiều hơn cả trên phố Vĩnh Bình.
Diệp Tư ngồi trong xe taxi, tai đeo tai nghe.
Nhóm chat "Đại đội lưu manh" bắt đầu rung lên.
Ngô Hưng: [Diệp thần, mày đang đâu thế? Tao với Tống Nghĩa tới đầu phố rồi.]
Diệp Tư: [Đang trên xe, tầm nửa phút nữa.]
Tống Nghĩa: [Tao mang găng tay sắt rồi, hôm nay cho Trần Tử Hàng biết thế nào là bản lĩnh thật.]
Ngô Hưng: [Tao còn mang côn nhị khúc.]
Diệp Tư không nhịn được gõ chữ: [Sao mày không mang luôn cả cặp đoản đao Nga Mi nữa đi?]
Tống Nghĩa: [Diệp thần, thế mày mang gì rồi?]
Diệp Tư nhìn đôi tay trống trơn của mình, tháo tai nghe xuống, khẽ thở dài.
Nếu nói thật cho hai thằng này biết cậu chẳng mang gì, lại còn nghe tiếng Anh trên đường tới, chắc mấy cái găng tay sắt với côn nhị khúc kia sẽ dùng lên người cậu trước mất.
Ngô Hưng và Tống Nghĩa đã đứng chờ ở đầu phố Vĩnh Bình. Diệp Tư vốn định bảo tài xế chở thêm một đoạn rồi tiện thể đón họ, nhưng tài xế biết trong đó thường xảy ra chuyện gì, nói thế nào cũng không chịu vào. Bất đắc dĩ, Diệp Tư đành xuống xe ở ngã ba.
Ba người thành một hàng, lắc lư đi vào trong, bước chân tản mạn, lười nhác nhưng lại đều nhau đến kỳ lạ. Tống Nghĩa nói: "Tao thấy chỉ khí thế thôi là chúng ta đã thắng rồi."
Ngô Hưng lim dim đôi mắt gần như sắp mở không nổi: "Hay mày bật nhạc nền Loạn thế cự tinh cho khí thế hơn đi."
Tống Nghĩa vung nắm đấm: "Thế thì quá hầm hố rồi."
Ngô Hưng liếc mấy cái vòng sắt trên bốn ngón tay cậu, ngáp dài: "Cất đi, đừng gây chuyện, lớp 12 rồi không muốn ăn kỷ luật đâu."
"Đợi lát nữa cất." Diệp Tư nhìn dãy cửa hàng hai bên phố, mơ hồ thấy có gì đó bất thường.
Hôm nay chỉ có ba người họ nghênh ngang mà tới, là bởi vì cậu biết chắc chắn "Thái Tuế" sẽ không xuất hiện.
Nhưng xét theo lý mà nói, Thái Tuế đi tranh địa bàn cũng không đến mức lôi hết đàn em đi theo. Bình thường phố Vĩnh Bình lúc nào cũng có đám lưu manh vạ vật, lảng vảng, hôm nay lại sạch sẽ bất thường.
Cả ba đi thêm chừng hơn trăm mét nữa, Diệp Tư dừng lại trước một quán mì Nhật, khẽ hạ giọng: "Đừng đi tiếp."
"Tao cũng thấy có gì đó là lạ." Ngô Hưng nói, "Không phải nội gián của mày bảo Thái Tuế sẽ không tới sao?"
Diệp Tư cũng khó nói chắc. Ở đời trước, đúng là Thái Tuế từng biến mất mấy tháng không rõ lý do, nhưng đời này đã có khá nhiều chuyện đã thay đổi.
Các cửa tiệm hai bên vẫn mở, nhưng trên đường lại không một bóng người.
Diệp Tư vừa định quay đầu lại thì từ trong con hẻm phía trước vang lên tiếng lon bị đá lăn.
Cậu lập tức căng thẳng, xoay người lại. Thấy từ trong hẻm loạng choạng bước ra một gã đàn ông trung niên đầu trọc, má có một vết sẹo to kéo dài đang lắc lư bước ra. Sau lưng hắn là bảy tám tên choai choai mặc đồ loè loẹt diêm dúa, tay cầm chai rượu và gậy gộc, trong đó có cả Trần Tử Hàng.
Thái Tuế.
"Đệt." Ngô Hưng chửi thẳng, "Tin tức của mày có đáng tin không đấy?"
Diệp Tư đứng yên, giờ muốn chạy cũng không kịp nữa. May mà người của đối phương không nhiều, Trần Tử Hàng thì gần như phế nhân rồi, Thái Tuế bản thân cũng ít khi tự ra tay, đáng ngại chỉ là mấy tên lưu manh kia, tổng cộng bảy đứa.
"Giờ sao đây?" Tống Nghĩa hạ giọng, "Ba chọi bảy tám đứa, hơi căng đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!