Buổi sáng có hai tiết Ngữ văn liền nhau, Diệp Tư mới gắng được nửa tiết đã gục xuống bàn ngủ. Trong mơ, cậu còn thấy khó tin vì tối qua bản thân lại thức trắng đêm học bài. Một "Diệp Tư" này chế giễu một "Diệp Tư" khác, sau đó hai cái "mình" còn đánh nhau loạn cả lên.
Hà Tu ngồi bên cạnh đang đọc truyện tranh, đợi đến khi tiếng thở bên cạnh trở nên đều đều, hắn mới ngẩng mắt nhìn sang.
Một thiếu niên sạch sẽ sáng sủa, ghé lại gần còn thấy trên mặt có một lớp lông tơ mịn mỏng, hàng mi rất dài. Khi nhắm mắt lại thì không còn cái vẻ hung hăng thường ngày nữa, trông cả người mềm mại hẳn.
Hà Tu cũng có lông mi dài, nhưng hắn nghi ngờ rằng Diệp Tư còn dài hơn, tiếc là chẳng có cách nào so sánh.
Lão Tần đang giảng đến phần đọc hiểu, Hà Tu bỗng nhớ lại lần thi này Diệp Tư làm đúng hết các phần cho điểm, trong lòng lập tức có chút áp lực.
Quỹ đạo cuộc đời của Diệp Tư thay đổi quá nhiều. Bỏ qua những trò ra vẻ thì thực lực học tập của Diệp Tư bây bây giờ quả thật rất mạnh. Mạnh đến mức nếu đi thi mà chịu khó viết hết quá trình ra, Hà Tu cũng chẳng dám chắc bản thân có thể hơn cậu.
Hà Tu liếc thấy trong cặp Diệp Tư lộ ra quyển Phân tích chi tiết sách giáo khoa cơ bản, thầm nghĩ: "Hơn nữa cậu ta còn rất thực tế, không hề bay bổng, tương lai chắc chắn tiền đồ vô lượng."
Hà Tu khẽ thở dài, cất truyện tranh đi, mở điện thoại tìm vài bài thi hóa Olympic Hóa học chưa làm, tùy tiện xé một tờ nháp ra bắt đầu giải.
Hai tiết Ngữ văn trôi qua, chuông vừa reo, lão Tần vỗ bàn: "Từ hôm nay trở đi, giờ giải lao giữa tiết, cả khối 12 phải ra sân chạy hai vòng, rèn luyện thân thể, chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Cán sự thể dục đi xếp hàng ngũ, chúng ta chạy cùng lớp 12-3."
Trong lớp tràn ngập tiếng kêu than, ngoài hành lang các lớp khác cũng lần lượt đi ra. Hà Tu liếc bên cạnh, Diệp Tư vẫn đang ngủ, chẳng có chút ý định tỉnh dậy.
Tên này nói tối qua thức trắng đêm học bài, hình như chẳng ai tin, nhưng Hà Tu lại thấy biết đâu cậu ta thật sự không nói dối.
"Học Thần, đi thôi." Cán sự thể dục La Hán đi tới, thấy Diệp Tư thì hơi ngập ngừng một chút: "Cái này... tôi cũng không dám quấy rầy Diệp thần đâu, coi như không nhìn thấy đi."
Hà Tu gật đầu, khẽ khàng đứng dậy. Vừa bước ra cửa sau thì bắt gặp Trần Tử Hàng đang ngậm điếu thuốc chưa châm lửa đi tới.
Người lớp 4 vừa thấy hắn liền tự động tránh ra. Hà Tu chẳng có phản ứng gì, chỉ quay lại lấy một quyển sách, nghiêng người chắn cửa sau, lật bừa vài trang.
Trần Tử Hàng đi đến, liếc Hà Tu một cái: "Bạn cùng lớp của cậu, Diệp Tư đâu? Gọi nó ra đây!"
Giọng Hà Tu thản nhiên: "Bạn cùng bàn tôi đang ngủ."
Trần Tử Hàng sững ra. Hắn biết Hà Tu, học thần thì ai chẳng biết, nhưng ngồi cùng bàn với học thần là ai thì chưa ai rõ.
"Tôi tìm Diệp Tư, cậu ta đâu?" hắn lại hỏi.
Giọng Hà Tu vẫn bình thản, nhưng trong đôi mắt đen đã lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, còn dữ dằn hơn cả Trần Tử Hàng: "Tôi vừa nói rồi, bạn cùng bàn tôi, đang ngủ."
Không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Hà Tu nhìn hắn: "Có việc gì?"
"..." Không hiểu sao, Trần Tử Hàng chẳng hiểu sao lại vô duyên vô cớ đối đầu với một học thần, còn bị hỏi ngược lại một câu. Hắn đang định đẩy Hà Tu ra để xông vào thì thấy Hà Tu nhíu mày: "Nghe không hiểu tiếng người à? Bạn cùng bàn tôi đang ngủ. Cậu làm phiền tôi học rồi đấy."
Trần Tử Hàng cúi xuống nhìn quyển Slam Dunk trên tay Hà Tu, nhất thời không biết phải đáp thế nào.
Một giọng ngái ngủ vang lên sau lưng Hà Tu: "Ầm ĩ gì thế, có người tìm tôi à?"
Một cái đầu tóc tai rối bù xù, ngáp dài ngáp ngắn nheo mắt thò ra từ sau lưng Hà Tu, ngẩng cổ nheo mắt nhìn ra ngoài. Ngược sáng nên cậu chẳng nhìn rõ là ai.
"Ai thế?" Diệp Tư bất mãn, "Ai dám gọi tên ông đây thế hả?"
Hà Tu quay đầu: "Không ai gọi cậu cả, ngủ tiếp đi."
"Ồ." Diệp Tư cau mày, nhắm mắt lại, đổi tư thế, ngửa đầu tiếp tục ngủ.
Trần Tử Hàng: "..."
Đúng lúc đó, Hồ Tú Kiệt xuất hiện ở đầu cầu thang, giọng oang oang quát:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!