Chương 1: Trên bảng xếp hạng học kém, tên tuổi lưu danh sử sách

"Ngày mai 8 giờ 20 vào phòng thi, các em đến điểm thi trước 10 phút. Đồ dùng học tập sẽ được phát, chủ yếu là mang theo chứng minh thư và thẻ dự thi, nhất định nhất định không được quên."

Giọng của cô chủ nhiệm rất bình tĩnh, nhưng trong âm điệu lại có chút run rẩy không kìm được, không biết là vì xúc động hay cảm khái. Cô thở dài một tiếng, hai tay nắm chặt mép bục giảng: "Các em, tuy rằng các em không trông cậy vào kỳ thi đại học để đổi đời, nhưng phòng thi chính là chiến trường của học sinh. Các em là những chiến sĩ! Cho dù ngày mai có nhiều câu không làm được, cũng hãy cố gắng viết thật nhiều, khoanh thật nhiều.

Chiến sĩ thì phải chết kiêu ngạo bất khuất, không được bỏ cuộc!"

M* nó, kiêu ngạo bất khuất cái rắm. Dưới lớp bắt đầu có người lẩm bẩm: "Có chết anh dũng thì cũng là ngã xuống rồi, hơn nữa rất có thể còn chết theo cái kiểu úp mặt xuống đất."

Trong lớp ồn ào hẳn lên, mọi người bắt đầu moi đống linh tinh trong hộc bàn, nhét hết vào cái thùng rác to đùng bị đá lăn lóc đầy sàn.

Cô chủ nhiệm khẽ thở dài.

Lớp này, cô thật sự đã dốc hết sức rồi.

"Được rồi, nhét hết giấy nhắn vào hộp trên bục giảng, dọn sạch đồ dùng cá nhân, hôm nay trực nhật cũng không cần ở lại."

Keng.........

Tiếng chuông báo chói tai xé toạc bầu không khí, hành lang trong ngoài lập tức sôi trào. Tiếng bước chân, tiếng chạy ầm ầm cuồn cuộn, bàn ghế trong lớp bị kéo lê loảng xoảng, chỉ còn cậu nam sinh ngồi dãy cuối cạnh cửa sổ vẫn không động đậy gì.

Từ nãy giờ cậu ta luôn gục trên bàn, đầu tì lên cánh tay trái, để lộ chiếc cổ trắng ngần dài mảnh, bóng lưng in rõ đường nét xương bả vai. Mái tóc đen gọn gàng rối xù, xù đến mức gần như dựng ngược, vì thế sợi tóc nhuộm lẫn màu bạc ở trong cũng dựng theo, không che được nữa.

Nói bạc cũng không hẳn bạc, nắng chiếu lên thì ánh thành lớp vàng nhạt nhạt, nhưng bảo là vàng thì lại chắc chắn không phải.

Dù màu gì đi nữa, dựng lên cùng nhau là được rồi.

Mãi một lúc sau, Diệp Tư mới ngẩng đầu, trong tai nghe vẫn là tiếng gào rú điên cuồng:

"Thanh xuân ơi thanh xuân! Ta ngồi hướng bắc nhìn về phía nam! Nghe ánh mặt trời chiếu rọi! Thanh xuân ơi thanh xuân! Ta đang độ tuổi phong hoa! Nhìn..."

"Diệp thần." Một bàn tay kéo tai nghe bên phải của cậu xuống, "Đi thôi, giờ đi còn kịp làm bữa nướng rồi về."

Diệp Tư giật tai nghe xuống, gỡ dây cuộn rồi nhét vào túi, đôi mắt trong sáng toát lên vẻ không kiên nhẫn: "Mai thi đại học rồi, còn ăn nướng cái rắm gì nữa."

Tống Nghĩa cười vỗ cậu một cái: "Bớt giả vờ đi, thi xong bọn "già" chúng ta cuốn gói đi hết thì cái bảng xếp hạng học kém kia cũng đổi chủ. Chẳng lẽ không đáng để ăn mừng sớm cho ngày mày vinh quang nghỉ hưu khỏi vị trí top đầu sao?"

Dưới sườn Diệp Tư nhói một cái, cau mày: "Hôm nay tao khó chịu, đừng chạm vào."

Cậu cúi đầu nhìn mặt bàn sáng loáng, lại bật cười: "Một thế hệ truyền kỳ rút lui giang hồ, ông đây cuối cùng cũng thoát bảng rồi, đi thôi đi thôi."

"Ô!" Tống Nghĩa chống tay nhảy liên tục qua đống bàn ghế lộn xộn, vài cái bật người đã lên tới bục giảng, rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài: "Tao đi báo bọn nó, điểm hẹn là ở quán nướng, đừng quên bỏ giấy nhắn vào hộp nhé!"

"Trông cái bộ dạng kìa." Diệp Tư bật cười mắng một câu.

Trong lớp đã không còn ai, chỉ còn lại đống bàn ghế bừa bộn ngổn ngang.

Diệp Tư nhìn bàn ghế thấy ngứa ngáy. Nói về võ nghệ thì trong trường Trung học Anh Hoa, cậu xưng số hai thì không ai dám nhận số một. Bình thường đi lại toàn trèo bàn, nhưng hôm nay tim cậu thực sự khó chịu, thôi bỏ.

Cậu thở dài, cầm tờ giấy nhắn trên bàn, lách qua bàn ghế đi ra ngoài.

"Giấy nhắn tốt nghiệp" là truyền thống của Trung học Anh Hoa, trước kỳ thi đại học, mọi người sẽ viết ẩn danh, rồi nhét vào thùng của mỗi lớp. Đến ngày quay lại trường điền nguyện vọng, toàn khối đem thùng ra, chất một đống rồi đốt.

Một cuộc tạm biệt hoành tráng với thanh xuân.

Diệp Tư thấy trò này hơi ngu ngốc, nhưng phải công nhận lớp 12-18 toàn nhân tài: có người viết "Tất cả ID hack game tao gặp, tao đều nhớ hết, đến lúc đó xử chúng bây chung một chuyến", có đứa lại viết "Tao ghi tên cái trĩ của tao lên đây, đốt một mồi lửa coi như vĩnh biệt tiểu trĩ.", còn có thằng ác hơn viết tên bi... của bạn cùng phòng, định đợi ngày điền nguyện vọng thì cho thằng bạn thành "thái giám".

Diệp Tư cũng bị lay động, bèn viết một tờ.

Cậu cầm giấy nhắn, đứng trước khe hẹp của thùng, ngập ngừng một chút rồi vẫn không nhịn được chửi khẽ: "Ngu ngốc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!