Chương 6: Không vì năm đấu gạo mà khom lưng

Dịch giả: Đường Huyền Trang

– Cái gì?

Tống Thanh Phong choáng váng, cảm xúc của mình vừa tuôn trào, đang dự định làm chuyện lớn một phen, thế mà đã hết thời gian?

Mình mới chơi bao lâu?

Không phải mới chơi một lúc thôi sao?

– Chủ quán, trò chơi còn có giới hạn cao nhất?

– Cửa viết rõ đấy! Mỗi người mỗi ngày 6 giờ.

– 6 giờ?

Hắn nhìn quanh một chút.

– Làm sao ta đã chơi được 6 giờ? Mới đánh được vài con quái…

Lúc hắn đánh nhau với zombie và chó zombie, vì không để va chạm cùng lúc cho nên mỗi lần suy tính cực lâu, tất nhiên là sẽ tốn không ít thời gian.

– Không được!

Tống Thanh Phong lập tức nói.

– Làm gì có quy định nào như vậy, chẳng lẽ có tiền cũng không được chơi?

– Quy định chính là quy định.

-….

Làm gì có kiểu buôn bán nào như vậy? Có khách còn muốn đuổi đi?

Hắn đang chơi đến thời điểm sảng khoái, giống như nữ nhân sắp đến điểm G, bỗng nhiên đối phương "nhổ điếu" bỏ đi, quả thật là làm người ta phát điên.

Hắn cắn răng, duỗi ra 2 ngón tay:

– Ta trả gấp đôi, thế nào?

Phương Khải không ngẩng đầu.

– Gấp 5 lần!

Tống Thanh Phong đưa lên 5 ngón tay.

– Năm…

Phương Khải trợn trừng mắt, phải biết ở thời điểm hắn chưa cài hệ thống, cả gia tài cộng lại cũng không đủ 1 Linh Tinh! Làm sao thấy được số tiền lớn như vậy!

Phương Khải vội vàng hỏi hệ thống:

– Có thể sửa quy định một chút hay sao? 1 giờ 10 Linh Tinh đấy!

– Không thể!

Hệ thống lập tức bác bỏ đề nghị của Phương Khải.

– Làm túc chủ của hệ thống, tuyệt đối không thể vì 5 đấu gạo mà khom lưng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!