Dịch giả: Đường Huyền Trang
Phương Khải thu Linh Tinh, thông báo thu phí trên màn hình máy tính lập tức biến mất.
Ngay thời điểm mà Vương mập mạp chơi quên cả trời đất, thì ngoài của lớn có một thiếu niên mặc áo xanh, đi sau lưng là một tráng hán có dáng người vạm cỡ, hắn ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu một chút rồi lập tức đi vào.
Hắn đẩy cửa kính ra, mang theo vẻ mặt kiêu ngạo xem xét xung quanh, rồi mở miệng nói:
– Tiệm này ai là chủ quán?
– Có chuyện gì?
Phương Khải tùy ý nhìn hắn một cái.
– Khởi Nguyên?
Thiếu niên lườm Phương Khải một cái đầy khinh miệt, chỉ tấm biển hiệu ngoài cửa.
– Có phải bây giờ ai cũng có thể tùy tiện lấy cái tên này? Tiệm của ngươi là làm cái gì?
Phương Khải không giải thích nhiều, chỉ về phía Vương mập mạp đang chơi game.
– Tự nhìn đi.
Thiếu niên kia đi đến phía sau Vương mập mạp, nhìn thoáng qua màn hình máy tính, hình ảnh trong màn hình nhìn vô cùng chân thật!
Hắn cảm thấy giật mình:
– Đây là cái gì?
Mập mạp này đang làm gì?
– Điều khiển nhân vật trên màn hình này.
Phương Khải giải thích.
Thiếu niên có chút không tin:
– Người ở trên đây đang cử động, dựa vào cái gì mà nói mập mạp này điểu khiển?
Phương Khải xem thường, ngay cả máy vi tình còn chưa từng nhìn thấy, ngạc nhiên như vậy.
Mặc dù không muốn tốn nhiều miệng lưỡi, nhưng nghĩ về nhiệm vụ mà hệ thống giao, hắn vẫn vỗ vai mập mạp nói:
– Rời khỏi game cho hắn nhìn một chút.
Vương mập mạp đang chơi cao hứng, nghe thấy Phương Khải nói vậy, không tình nguyện rời khỏi game, quay đầu lại hỏi:
– Làm gì?
Thiếu niên mặc áo xanh nhìn thấy người trong màn hình ngừng lại.
Trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ đúng là tên mập này?
Hắn nửa tin nửa ngờ chỉ vào màn hình hỏi
– Có phải là ngươi điều khiển? Cảm giác thế nào?
– Sướng lắm! Mạo hiểm trong thế giới này, chết có thể làm lại! So với Liệp Yêu Thú của đám vương công quý tộc kia chơi vui hơn gấp trăm lần!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!