Dịch giả: Đường Huyền Trang
– Nhất định phải phục tùng?
Phương Khải nhàn nhạt nhìn hắn.
– Nếu như ta không phục thì sao?
– Không phục?
Cung Hách cười nhạo một tiếng, hướng ra phía ngoài vẫy tay.
Lập tức nhìn thấy một đội thành vệ quân xông vào.
Cung Hách nhìn về phía Nạp Lan Ảnh, thấy Nạp Lan Ảnh nhẹ gật đầu, lúc này mới lạnh nhạt nói:
– Nếu là ngươi không đáp ứng, tiệm này của ngươi về sau tất nhiên cũng không cần mở.
– Cung Hách!
Đúng lúc này, trước bàn máy tính thứ 2 ở gần cửa, một thân ảnh đứng lên, chỉ thấy là một thanh niên đầu đội nón bạc, ánh mắt lãnh ngạo.
– Ai mà to gan dám gọi thẳng đại danh của Cung gia như thế?
Cung Hách quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt An Thành lạnh như sắp có băng vụn rơi xuống:
– Ngươi ở đây làm cái gì?!
– Thiếu… Thiếu thành chủ?!
Cung Hách lập tức choáng váng, phải biết hiện tại hắn đang ở một nơi vô cùng vắng vẻ, hơn nữa còn là một tiểu điếm ở ngõ hẻm khu bình dân!
Mà vốn hắn cũng chỉ là chịu cấp trên sai bảo, bồi vị trung niên có thân phận cực cao này đi mua một ít đồ.
Thế mà hắn lại gặp được An Thành?!
Cung Hách có chút không phản ứng kịp:
– Ngài… Làm sao ngài lại ở chỗ này?
– Ta ở đâu chẳng lẽ phải báo cáo với ngươi?!
Âm thanh An Thành lạnh lùng nói.
– Cút ra ngoài cho ta!
– Cút ra ngoài…?
Cung Hách chỉ chỉ Nạp Lan Ảnh, lại chỉ chỉ An Thành, mặt mũi đổ đầy mồ hôi, một người là nhi tử của người trực tiếp lãnh đạo, một người là đại biểu cho cường hào mà ngay cả người trực tiếp lãnh đạo cũng không dám đắc tội, hắn có thể đắc tội với ai?
Ai cũng không thể đắc tội!
– Cung phó thống lĩnh.
Nạp Lan Ảnh cười ha ha.
– Thiếu thành chủ đã lên tiếng, vậy ngươi lui ra ngoài đi.
Lúc này An Thành mới nhìn về phía Nạp Lan Ảnh, trầm giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!