Chương 41: Mặt đơ lại thêm ác khẩu là không gả ra được

Dịch giả: Đường Huyền Trang

– Tử âm tường?

Phương Khải mở tủ âm tường ra xem, quả nhiên nhìn thấy bên trong có thêm một khẩu súng bắn tên lửa nặng nề màu đen!

Khẩu súng bắn tên lửa màu đen này, thân súng to lớn, cao ước chừng bằng nửa người, hình dạng giống với một khẩu súng khổng lồ, mà cũng không phải là súng bắn tên lửa loại phổ thông vác trên vai, loại thiết kế súng bắn tên lửa này là loại xách tay.

-Đây không phải khẩu súng khi qua cửa của Resident Evil 1 bản remake kia cho hay sao?

Phương Khải tặc lưỡi.

– Cái đồ chơi này cũng có thể lấy ra sao?

Mặc dù đây là loại súng bắn tên lửa giống khẩu súng mà trực thăng ném xuống được cải biến thành loại xách tay, nhưng uy lực một phát bắn nổ Bạo Quân, vẫn không hề giảm đi chút nào!

Phương Khải đem súng bắn tên lửa vác trên lưng, mở cửa đi ra ngoài.

Mưa càng lúc càng lớn.

– Nạp Lan tiểu thư ——!

Một tiếng kinh hô bén nhọn vang cả bầu trời đêm, Lam Yên hoảng sợ nhìn sắc mặt Nạp Lan Minh Tuyết trắng bệch ngã nhào trên đất, chân tay bắt đầu luống cuống!

– Ngươi rất kỳ quái, người âm thầm bảo vệ ngươi vì sao lại chưa từng xuất hiện?

Thủ lĩnh sát thủ lạnh lùng cười cười.

– Hắn sẽ không xuất hiện.

Sắc mặt Nạp Lan Minh Tuyết lạnh lùng, đây có lẽ là khốn cảnh lớn nhất mà nàng gặp phải trong cuộc đời này!

Cho dù mỗi ngày bình thường ở Nạp Lan gia vẫn như giẫm trên băng mỏng, nhưng tuyệt đối chưa có một lần bị buộc đến bước này!

– Ta nên nói ngươi quá tự tin, hay vẫn là nói ngươi ngu xuẩn đây? Tiểu thư.

Nhìn thấy Nạp Lan Minh Tuyết không còn uy hϊế͙p͙, cuối cùng sát thủ áo đen cũng lấy cái mũ rộng vành xuống, là một khuôn mặt nam tử thon gầy, mũi ưng.

– Dĩ vãng hành tung của ngươi luôn luôn không cố định, mỗi khi đi đến một nơi, đều sẽ tiền trạm của người điều tra ra rõ ràng, coi như đại thiếu gia vẫn luôn muốn mệnh của ngươi, cũng đều không có cơ hội.

– Đại thiếu gia để cho ta hướng tới chủ cửa hàng kia, cố gắng nói một tiếng cám ơn, có thể khiến cho tiểu thư luôn luôn cẩn thận cũng có lúc lộ ra sơ hở… Thật đúng là có chút khó lường!

Hắn chậm rãi giơ thanh đao trong tay lên, mắt hiện ra vẻ hung ác.

– Chẳng qua ngươi không có cơ hội nghe được!

Nạp Lan Minh Tuyết từ từ nhắm mắt lại.

Biết rõ hiện tại mỗi một bước đi của mình đều như giẫm trên băng mỏng, chỉ có thể trách mình quá bất cẩn!

Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đã đi tới tuyệt lộ, cho dù nàng thông minh tỉnh táo như thế nào đi nữa, cũng không nghĩ ra phương pháp hóa giải tình huống này.

Đúng là mỉa mai!

Trong nội tâm nàng lặng lẽ nói.

Lưỡi đao, xen lẫn cuồng phong thét gào, nhắm thẳng mặt nàng mà đến, đao quang trắng sáng, đâm vào mắt khiến cho nàng không mở mắt ra được!

Nàng có thể cảm giác được một luồng khí tức băng hàn nồng đậm đến cực điểm, có lẽ sau một khắc, nàng sẽ bị luồng đao quang này mạnh mẽ xé nát!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!