Dịch giả: Đường Huyền Trang
Thế lực ở Đại Tấn quốc, rắc rối phức tạp, khi Đại Tấn khai quốc, Tiên Hoàng Võ Đế vì thành lập quốc gia trên mảnh đất cường giả như mây, tu giả như rừng này, cho nên đã thu phục không ít võ giả cường đại cùng với tu sĩ, đồng thời cũng đưa ra lời hứa hẹn với đông đảo các thế lực.
Sau khi khai quốc, những võ giả, tu sĩ cùng từng cái thế lực này, được nhận phong thưởng, hình thành các đại gia tộc sau này!
Lại thêm việc Tiên Hoàng Võ Đế xuất thân thế gia vọng tộc, trải qua trường kỳ phát triển, đã sớm tạo thành tập đoàn quyền quý khổng lồ ở trong nước.
Đại Tấn quốc nhìn như bình tĩnh, kì thực sóng ngầm cuồn cuộn.
————–
Màn đêm âm u, sau khi đánh xong Resident Evil, Nạp Lan Minh Tuyết lại xem Phương Khải đánh Dibalo cả tối.
Trò chơi này, hôm nay nàng đã thử chơi nửa giờ.
Diablo bản giả lập hiên thực, bản đồ so với nguyên bản thì tăng lên rất nhiều, trong doanh địa Roger có tửu quán, dân cư, tất cả không khác gì một cái thế giới chân thật, độ chân thực cao với độ tự do làm cho trò chơi càng trở lên thú vị.
Nhân vật trong trò chơi, có thể để cho nàng tùy ý chọn một cái vai trò trong đó, đem bản thân dung nhập vào. Cũng chỉ có những giây phút như thế, nàng mới có thể hoàn toàn dỡ xuống trách nhiệm trên vai.
Ở trong đó có một loại sinh hoạt hoàn toàn khác, không có gánh nặng thân phận, có thể tùy ý giao lưu trong tửu quán, cũng có thể vì thăng cấp đánh quái rơi ra trang bị mà cao hứng.
Không cần hao tổn tâm trí để tính toán mọi thứ, tức giận có thể biểu lộ ra mặt, cao hứng có thể vui cười.
Nàng bỗng nhiên có một chút mê mang.
Trò chơi này còn muốn ý tứ hơn cả Resident Evil, như vậy, ta có nên chơi không?
– Buông lỏng a..
Nàng hơi có chút cảnh giác, từ chỗ ngồi đứng lên, loại cảm giác này, chưa bao giờ có trong cuộc đời nàng.
Quay đầu lại, nhìn quán net một chút, phát hiên ra người cũng đã về gần hết.
12h rồi.
– Hóa ra đã trễ như vậy?
Lúc này, Phương Khải đứng lên từ chỗ ngồi, duỗi lưng một cái, kinh ngạc nhìn hai người:
– Ủa? Các ngươi còn chưa đi sao?
– Đi.
Nạp Lan Minh Tuyết khôi phục lại sắc mặt lạnh lẽo.
Nạp Lan Minh Tuyết mở cửa ra, bỗng nhiên nàng cảm thấy mặt mình mát lạnh.
Nàng ngẩn đầu lên nhìn, nhìn thấy bầu trời âm trầm, y phục trắng tinh cũng theo gió mà bay.
Nàng đi ra khỏi quán nét, vươn tay, một giọt nước trong suốt theo gió bay vào tay nàng.
– Trời mưa?
—-
Trời mùa hè, trước khi mưa thời tiết thường rất oi bức, mây trên trời bao phủ xuống như một cái lồng hấp, khiến lòng người càng thêm buồn bực.
Nạp Lan Minh Tuyết là khách hàng về cuối cùng, Phương Khải cũng đi ra, chuẩn bị đóng cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!