Dịch giả: Đường Huyền Trang
Red Queen quản lý tất cả, zombie triều ở khắp nơi, Licker vô cùng kinh khủng, bất kỳ cái nào, đều khiến cho lòng người run sợ, càng không cần nói đến việc tự bản thẩn ở trong đấy, khiến cho người ta tưởng đó là thật, không cẩn thận bị trầy xước một chút thôi là biến thành zombie.
Theo tiến triển của nội dung câu chuyện, Lam Yên phát hiện, nó không chỉ đặc sắc về nội dung, mà các pha cách đấu cùng đấu súng, hay đại chiến với Licker đều khiến cho người ta cảm thấy khẩn trương và thỏa mãn.
Càng xem lâu, nàng lại càng chấn động trong lòng.
– Làm sao lại làm được thế này?
Nàng vô cùng kinh ngạc.
Có thể nói, quá mới lạ! Quá chấn động lòng người!
Đây là điều mà trong quá khứ nàng chưa bao giờ nghĩ tới! Trên đời này tại sao lại có đồ vật thần kỳ đến vậy?
Cuối cùng nàng cũng tin tưởng, tất cả mọi người đến đây không phải là vì bị mê hoặc, mà bọn họ đến đây vì nơi này đủ hấp dẫn bọn họ.
– Chúng ta nhìn thấy, là thật sao?
Nạp Lan Minh Tuyết cũng vừa xem hết, mặc dù sắc mặt của nàng vẫn tỉnh táo hơn Lam Yên, nhưng nếu nhìn kỹ, từ trong con ngươi lạnh như băng kia vẫn thấy được một tia chấn khinh nhỏ bé.
– Ai biết được?
Có lẽ nó phát sinh ở một cái thế giới xa xôi nào đó, cũng có thể, nó vẻn vẹn chỉ là một câu chuyện mà thôi.
Phương Khải thuận miệng đáp.
– Thật không?
Nạp Lan Minh Tuyết cảm giác được, trên người mình có gì đó thay đổi, thí dụ như, đối với việc khống chế bản thân, cùng với một vài kỹ xảo tỉ mỉ tinh tế, đều có không ít tâm đắc!
Mặc dù tu vi của nàng không thay đổi, nhưng khi chiến đấu, chí ít thực lực cũng tăng lên một cấp.
Phương Khải lắc đầu:
– Ta vẫn gọi nó là phim.
– Phim…?
Nàng cận thận suy nghĩ về cái danh từ này.
– Còn cái khác đâu?
Lam Yên vội vàng hỏi.
– Trò chơi mà ngươi nói trước đó là cái gì?
– Ta nhớ lúc trước có người nói ta tâm cơ rất nặng, mê hoặc nhân tâm? Trong tiệm đều là người của ta?
Phương Khải nhìn nàng, cười như không cười.
Không chỉ Phương Khải, mà ngay cả bọn Tống Thanh Phong cũng nhìn nàng chăm chú.
– Ta…
Tất cả mọi người đều vô thức nhìn vào nàng, làm cho nàng chỉ hận trên mặt đất không có cái lỗ nào để mình có thể chui vào.
Lam Yên cực kỳ lúng túng, quả thật là rất lúng túng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!