Mẹ Tiết Dạ nhìn thấy cậu đi ra, biểu tình trên mặt có chút nghiêm trọng, bà không đưa cậu về nhà ngay mà kéo cậu ra một góc khuất, nhỏ giọng:
"Thế nào rồi? Con có xin được tiền không?"
Biểu tình vui vẻ trên mặt cậu ngay lập tức biến mất, Tiết Dạ mím chặt môi, cúi gằm mặt, khó khăn lắc đầu.
"Vẫn không lấy được sao? Vậy thì chúng ta phải làm sao đây?" Mẹ Tiết Dạ không biết phải làm thể nào, lo lắng cắn cắn móng tay.
Tiết Dạ không đáp, chỉ yên lặng cúi đầu.
"Là con đề nghị rồi cậu ta không cho hay là do con chưa nói ra?" Mẹ Tiết Dạ nắm chặt lấy bả vai nhỏ bé của cậu, khẽ lắc.
Tiết Dạ vẫn chỉ duy trì bộ dạng yên lặng, kiên định lắc đầu.
"Con đừng lắc đầu mãi vậy, mau trả lời mẹ đi. Là con chưa hỏi cậu ta đúng không? Thằng nhóc này, con muốn bị ba con đánh nữa sao?"
Bà ta gấp đến độ hai tay đặt ở bả vai Tiết Dạ dùng sức rất lớn. Tiết Dạ bị nắm đau, nhưng không rên lấy một tiếng. Toàn bộ quá trình, cậu đều cúi gằm mặt, yên lặng không đáp.
Mẹ của cậu thời gian đầu rất bài xích cậu làm thân với thầy giáo, mỗi ngày đều phản đối việc cậu sang nhà thầy giáo chơi. Nhưng bởi vì bà nhu nhược, không dám lại trái y chồng nên lần nào cũng để cậu sang nhà Tạ Phong Tư.
Sau này, một phần là nhờ cậu nói tốt cho thầy giáo, một phần là do áp đặt của ba ba mà bà ta cuối cùng cũng chấp nhận cho cậu sang.
Có điều, sau một thời gian, không biết bà ta bị chồng của mình nói gì mà cũng biến thành một người khác. Từ một người mẹ nhu nhược lo cho con trai biến thành một người mẹ vừa nhu nhược vừa áp đặt. Bà ta không còn ở trước mặt ba ba nói đỡ giúp cậu nữa. Bà ta bắt đầu cũng với ba ba mắng mỏ cậu, áp đặt cậu.
Hôm trước, ba cậu kêu cậu hướng thầy giáo xin chút tiền. Cậu vốn không chịu, cậu biết mình không thể làm như thế... thầy giáo đã cho cậu rất nhiều rồi, cậu không thể xin thầy bất cứ thứ gì nữa. Cậu đã hướng ba mẹ giải thích, nhưng họ đều không nghe.
Ba rất tức giận trước câu từ chối của cậu, ba muốn đánh cậu... nhưng mẹ ở bên cạnh đã ngăn cản ba, sau đó, mẹ từng thời từng khắc đều ở bên cạnh cậu thủ thỉ, muốn tẩy não cậu.
Cậu phải sống ở trong một căn nhà mà bị ba bạo hành thể xác, bị mẹ bạo hành tinh thần.
Cũng bởi vì vậy mà cậu rất trân trọng quãng thời gian được ở nhà của thầy giáo... ở nhà thầy thật sự rất tốt, cũng rất thoải mái. Cậu không muốn về nhà chút nào... cậu không muốn đối diện với ba mẹ chút nào.
Bà làm gì thế?
Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, giọng nói mà có thể khiến cõi lòng lạnh băng của cậu ngay lập tức trở nên ấm nóng.
Tiết Dạ không cẩn ngẩng đầu cũng biết chủ nhân của câu nói ấy là ai.
Mẹ Tiết Dạ bị câu nói của Tạ Phong Tư dọa sợ, hai tay đặt trên vai Tiết Dạ ngay lập tức buông ra. Bà nhìn Tạ Phong Tư đứng đối diện, giọng nói bởi vì hoảng sợ mà dính hết vào nhau:
"Cậu... sao lại ra đây?"
Tạ Phong Tư không để tâm đến câu hỏi của bà ta, y nghiêm giọng định tội: Bà làm đau Tiết Dạ!
Tôi... không...
"Bà còn nhớ thỏa thuận hai hôm trước giữa chúng ta không?"
"Tôi... tôi đương nhiên nhớ, nhưng mà cậu vẫn chưa đưa tiền... a!" Bà ta bất ngờ bịt chặt miệng, không dám nói tiếp. Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tiết Dạ, bà ta nhận ra mình vừa rồi đã lỡ lời rồi.
Tạ Phong Tư nhếch miệng cười trào phúng, vươn tay về phía Tiết Dạ, dịu giọng: Qua đây!
Tiết Dạ nhìn mẹ của mình chằm chằm phát hiện bà ta cố gắng tránh né ánh mắt của mình, đáy lòng nhỏ bé dường như hiểu ra gì đó. Cậu nở nụ cười tự diễu, ngoan ngoãn tiến tới bên cạnh Tạ Phong Tư.
Tạ Phong Tư đỡ lấy eo mục tiêu nhiệm vụ, kéo về phía mình. Hướng về phía mẹ của mục tiêu nhiệm vụ, lạnh giọng:
"Tiền, đương nhiên tôi sẽ đưa cho mấy người. Mấy người muốn bao nhiêu? Vài trăm triệu, hay vài tỷ?"
Mẹ của Tiết Dạ vốn đang lo lắng muốn chết, nghe thấy tiền hai mắt liền sáng lên. Bà ta ngay lập tức ném Tiết Dạ ra sau đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!