Nam trung niên không ngờ Tạ Phong Tư thật sự sang đây làm phiền ông ta chỉ vì muốn đưa đồ ăn. Thái độ vốn hòa hoãn của ông ta ngay lập tức biến mất, thay vào đó chính là trạng thái gần như muốn bùng nổ.
Tạ Phong Tư đối diện với thái độ của ông ta cũng không tỏ ra sợ hãi, một mực đưa đồ ăn về phía trước:
"Là thức ăn tôi hứa đưa cho Tiết Dạ."
Nam trung niên vươn tay nhận lấy bát đồ ăn trên tay Tạ Phong Tư, đáy mắt lóe lên tia hung hiểm. Không đợi nam trung niên kịp hành động, Tạ Phong Tư đã trực tiếp lên tiếng dập tắt ý nghĩ của ông ta:
"Một bát này 600.000 đồng."
Hoàn cảnh hiện tại của mục tiêu nhiệm vụ không phải nghèo đến mức không có cái ăn, nhưng để mua một cái bánh nhỏ gọn trong một cái bát với giá 600.000 đồng thì chắc chắn chưa từng thử. Tạ Phong Tư biết chắc nếu y thổi phồng giá trị của bát đồ ăn này lên, ông ta sẽ không dám làm loạn.
Đúng như Tạ Phong Tư nghĩ, y vừa kết thúc câu, cánh tay của nam trung niên liền trở nên căng thẳng, tư thế cầm bát đồ ăn cũng nghiêm túc hơn không ít. Nam trung niên nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Tạ Phong Tư, giọng bởi vì ngạc nhiên mà có chút lớn:
"Cái gì? Một cái bát này 600.000 đồng?"
Tạ Phong Tư nhún nhún vai:
"Ông tin hay không thì tùy, tôi chỉ muốn đưa đồ Tiết Dạ để quên ở nhà tôi mà thôi."
"Cậu, cậu quen Tiết Dạ?"
Nam trung niên nheo mày, gay gắt đánh giá Tạ Phong Tư. Tạ Phong Tư toàn bộ quá trình đều thờ ơ, nhẹ giọng đáp một tiếng:
"Có quen, là học sinh của tôi nên quen."
"Cậu là giáo viên dạy Tiết Dạ?"
Ừ!
...
Mập
Nhận được câu trả lời của Tạ Phong Tư, nam trung niên nhất thời không biết phải phản ứng ra sao. Dù sao đi nữa thì một người ngày đầu tiên đến có thể tùy tiện tặng một kẻ lạ mặt như ông ta một sấp tiền dày như vậy... tùy tiện liền có thể cho con ông ta một bát đồ ăn trị giá hơn 600.000 đồng, lại còn có khí chất cao lãnh không khác gì tổng tài mà lại nói làm giáo viên thì đúng là không thể nào tin được.
Giáo viên không phải là lương c.h.ế. t đói sao? Cậu ta sao có thể làm giáo viên mà tiền bạc lại dư giả như vậy được?
Nam trung niên dùng ánh mắt mười phần nghi ngờ nhìn chằm chằm Tạ Phong Tư. Tạ Phong Tư bình thản đút hai tay vào túi quần:
"Ông còn muốn hỏi chuyện gì nữa sao?"
"Không, không muốn hỏi gì. Vậy để tao mang đồ ăn vào cho Tiết Dạ."
Mặc kệ cậu ta có phải là giáo viên thật hay không, nếu cậu ta đã nhiều tiền như vậy lại còn quan tên đến thằng nhóc Tiết Dạ kia, ông ta đương nhiên sẽ không dại mà không tận dụng. Chỉ cần một chút khôn khéo, biết đâu ông ta có thể moi tiền được từ tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này thì sao.
Nam trung niên ôm theo suy nghĩ đào được mỏ vàng, hai tay nắm chắc bát đồ ăn trong tay, đóng cửa lại.
Tạ Phong Tư cũng xoay người trở lại vào nhà.
Hành động này của Tạ Phong Tư không khỏi khiến hệ thống Nai khó hiểu [Ký chủ, ngài sang đấy chỉ để đưa bánh thôi thật hả?
Không làm gì nữa thật hả?]
Tạ Phong Tư ngồi xuống ghế, mở máy tính lên, hờ hững đáp lại:
"Ngươi còn muốn trẫm làm gì nữa?"
Hệ thống Nai không hề ngại ngùng mà bày tỏ suy nghĩ của mình [Đương nhiên là gọi mục tiêu nhiệm vụ ra an ủi một chút, hay là hướng ba ba của mục tiêu nhiệm vụ đe dọa một chút.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!